(Tổ Quốc) - Đọc bài làm của học sinh tiểu học, bao giờ người lớn cũng thấy mình như trẻ lại.
Học sinh tiểu học, nhất là lớp 1, 2 thì vô cùng trong sáng, ngây thơ. Nhưng cũng chính vì... ngây thơ quá mà trong những bài tiếng Việt, tập làm văn của trẻ, bố mẹ, ông bà, anh chị cho tới... anh hàng xóm luôn giật mình thon thót, sợ bị trở thành nhân vật chính. Vì mọi người không biết trẻ sẽ tả gì!
Chắc hẳn bạn còn nhớ đoạn văn bất hủ này chứ: Nhà em có nuôi một ông bố tên là Đỗ Mạnh Hà. Hằng ngày bố chỉ đi kiếm tiền rồi về nhà nằm ườn ra đấy. Đến bà là người to nhất vẫn phải làm việc còn bố là người duy nhất không làm việc. Lúc ăn cơm gọi mấy cũng chưa lên còn bảo đợi tao tí. Lúc ăn cơm xong cả gia đình cùng dọn, bố trả (chả) dọn rồi xuống chat với học sinh.
Em bé còn phải đút xoài cho bố, từ nay em không làm ô xin nữa. Em rất yêu (bố) vừa chứ không yêu lắm".
Người thật đã thế, đến con vật vào văn học sinh tiểu học cũng... mới mẻ lạ thường. Chẳng hạn bài văn miêu tả con vật yêu thích của một thanh niên nhí được phụ huynh chia sẻ mới đây. Bài văn vô cùng ngây ngô, đáng yêu, thật hơn cả chữ thật.
Bé viết: Con chim. Em yêu nhất con chim. Con chim không có hình thù ra sao. Có 2 cánh, 4 chân, nhỏ cánh, to chân. Con chim thường đậu trên cành cây, con chim ăn con sâu ở trên lá cây. Em có tình cảm và chăm sóc con chim.
Bài văn vỏn vẹn 6 câu mà câu nào cũng phải có "con chim" mới chịu. Đã vậy con chim còn "không có hình thù ra sao". Đã vậy chim còn có những 4 chân mới chịu.
Mộc mạc, ngây ngô thế kia nhưng "tác phẩm" được cư dân mạng khen lia lịa: "Em thích Văn tự nhiên như này, thể hiện đúng cách nhìn của các con"; "Cái này giữ lại, sau thành kỷ niệm đẹp! Mình cũng rất thích những thứ ngô nghê của con! Mỗi lần xem lại cưng không tả nổi!".
"Con nhà em khi làm văn kể về tình cảm với người thân: Mẹ em nói gì cũng đúng"; "Giống con mình. Em có 1 cái bút. Màu vàng. Hoạt động viết". Câu cuối là "em rất thích nó", như dàn ý...
Trước đó, một bài văn được chia sẻ lên mạng xã hội đã khiến các bậc phụ huynh được phen cười lăn lộn. Theo đó một cậu bé học lớp 3 được giao đề bài: "Hãy viết một đoạn văn tả về một con vật mà em yêu thích". Tuy nhiên cậu học trò nhỏ có vẻ đã nhầm lẫn "nhẹ" và chuyển sang tả... món ăn! Bài văn của cậu bé cụ thể như sau:
"Có rất nhiều con vật mà em thích. Nhưng em thích nhất là con chó. Không những em thích mà bố em cũng rất thích. Cứ dịp cuối tuần hoặc cuối tháng, bố em bảo mẹ em chiều nay làm tí chó đi. Vì mẹ em không có tiền nên mẹ em chỉ mua một cân. Thế là mẹ cho vào luộc hoặc nấu rượu mận. Vậy là tối hôm đó, em và bố mẹ rất thích".
Hiểu Đan