(Tổ Quốc) - Tính chị dễ thương, dễ mến vậy đó, vui vui chị lại bớt tiền của khách hay cho nợ. Số tiền tuy ít nhưng lại khiến người ta thấy ấm áp vô cùng. 
                                    
                                        "Người Sài Gòn dễ thương", ai cũng công nhận một điều như vậy  khi mỗi ngày đều có những điều mới mẻ về họ được khám phá ra. Như mới đây, câu  chuyện của một cư dân mạng viết về trải nghiệm với chị bán hàng vỉa hè thôi, cũng khiến cho cả cộng đồng mạng xao xuyến. 
Theo đó, cô gái có tên L.L đi ăn trưa ở quán của một chị gái đã tầm tầm tuổi. Suất ăn đáng lẽ ra là 28 ngàn nhưng chị bán hàng chỉ lấy 25 ngàn và lại còn khuyến mãi thêm cho cô gái một thái độ phục vụ siêu dễ chịu, dễ mến. Chị còn kể thêm về những lần vì dễ tính quá mà bị quỵt tiền với giọng điệu không hề trách móc, mà như là chỉ kể như vậy thôi cho người ta nghe, ai hiểu được chị thì tốt còn không thì cũng chẳng sao. Chị ấy hiền thật đó. 
Chị bán hàng siêu cấp dễ thương khiến cộng động mạng tan chảy.
"Tôi sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn nên tôi yêu quý nơi  này lạ kì, yêu bất chấp mảng đen, mảng xám, cái xù xì gồ ghề của một trung tâm  kinh tế.
Có đôi khi tôi thấy cuộc sống mình ngột ngạt quá, tôi sẽ  loanh quanh nhìn những ngỏ ngách nơi đây hay vô nhưng page người ta lập về người  Sài Gòn để đọc những mẩu chuyện đẹp.
Nói thật, hồi đó đọc được chuyện cô bán bún bò với câu nói:  "Có ai giàu vì mấy đồng bạc lẻ đâu con", tôi đã nghĩ có sự cường điệu  hóa, một chút.
Nhưng trưa nay, khi bước khỏi cổng trường Nhân Văn trong sự  ngơ ngác... mình ăn gì đây thì tôi thấy nép một bên góc phải phía cổng, có chị  bán miến/ nui/ mì xào.
Tôi lao đến như một vị thần vì đúng ngay món ngon, nhiều, rẻ.  Tôi định bụng kêu một hộp mang vô sảnh ăn thì thấy chị bán nói chuyện vui vẻ  quá nên quyết định ngồi lại nói chuyện phiếm.
Tôi kêu hộp miến và hỏi giá:
- 13 nghìn em ơi.
- Chị lấy em 15 nghìn luôn nha, em ăn ở đây ạ.
- Chờ tí chị lấy ghế cho ngồi.
- Thôi chị, em dân hoạt động ngồi đất bình thường hà.
- Chị sợ dơ váy em, ngồi lên miếng bìa này đi (vừa nói chị vừa  lôi đâu miếng bìa đưa tôi)
- Thôi chị, em có sợ dơ đâu mà.
- À chị ơi, ăn xong em trả nha (mình cầm hai tay để ăn, không  lấy bóp tiền được)
- Ừ, tự nhiên đi em.
- Chị không sợ em không có tiền trả hả?
- Em quên thì hôm sau ra trả, có sao đâu.
- Em không có học trường này đâu nha, cũng không đi đường  này. Chị cho em nợ là em quỵt luôn á.
- Trời, một hộp có mười mấy ngàn. Có gì đâu. Em nhớ em trả  thì chị có tiền xài, em không trả thì em xài. Dù gì nó cũng được xài, mã nào mà  chả có người xài em ơi.
Rồi tôi biết chị ấy người Huế, vô đây bán cũng ngót nghét đâu  20 năm rồi. Hai chị em nói về miền đất cố đô, về các món ăn và... chè heo quay.
Chị ấy nhiệt tình chỉ cách làm chè, rồi kêu "ăn đi, lát  chị cho 2 cái bao tay ni lông về nhào bột".
Tôi cảm thấy dâng lên một cảm xúc hạnh phúc gì đó khó tả. Ăn  hết mà cứ muốn nán lại nên tôi kêu thêm hộp nữa.... rồi ngồi tám chuyện phố  chuyện phường. Rồi chị ấy kể:
- Nói chứ xưa chị bị người ta lừa rồi, mất 600-700 ngàn á.  Trước lúc chị còn bán 10 ngàn/hộp, cô bé đó kêu gia đình chưa gửi tiền lên kịp.  Chị cho ăn thiếu, mà thấy thiếu hoài nên chị nhắc. Thế là lần sau không thấy cô  bé ấy đến nữa.
- Trời chị, 600-700 là cũng 2 -3 tháng đó chị.
- Ừ, tại chị nghĩ sinh viên nghèo, người nghèo nhiều khi chị  còn không lấy tiền được mà. Mà sau thấy bé đó cứ làm hoài mới nhắc đó chứ.
Dù sau đó, chị quên cho em đôi bao tay nhưng em vẫn yêu chị  vô cùng. Chị làm ngày đầu tuần của em trở nên vô cùng ấm áp... Đã vậy, rõ là em  nhắc chị là em ăn tận hai hộp hết 28 ngàn. Mà chị vẫn cương quyết "25 ngàn  nha em. Vậy được rồi".
Thành phố tôi yêu là vì những con người như vậy, nhờ họ mà  Sài Gòn đẹp hơn rất nhiều.
Xin lỗi chị, tại lúc đó em chụp trộm chị nên không được chỉnh  chu được, sợ chị biết".
Bên dưới phần bình luận, có rất nhiều người đã không ngần ngại  "thả tim" cho chị bán hàng siêu cấp dễ chịu này. Gánh hàng của chị mỗi  ngày chắc kiếm chẳng ra bao nhiêu đâu mà cứ bớt như thế này thì làm sao đủ vốn.  Ấy thế nhưng mà chị cứ thích làm vậy đó, ai trách mặc kệ.
Sau khi bài viết được chia sẻ, có kha khá các bạn trẻ cũng nhận  ra chị bán hàng là "người quen" của mình trong suốt quãng thời gian đi học hay  đơn giản chỉ là cứ có dịp đi qua thì sẽ ghé mua ủng hộ chị. Phải nói rằng, chẳng  tự nhiên mà khách hàng lại dành cho chị ấy tình cảm đặc biệt như vậy.
"20k của chị đây, ăn nãy giờ chưa hết. Mua từ quận 1 về Thủ Đức mà ăn vẫn ngon. Nãy tám với chị rồi bảo chị ơi chị lên mạng kìa, chị bảo ui có giải hoa hậu gì hả, sao đăng ảnh chị lên".
Một phần ăn đầy đặn mà chỉ có 20k.
"Địa chỉ chị bán là gay cổng chỗ cây ATM trường Nhân Văn  số 10-12 Đinh Tiên Hoàng, Quận 1 cạnh bên Đài truyền hình Thành phố nha các bạn.  Chị ấy có bún xào, miến xào, nui xào, bánh bèo Huế giá từ 13-15k. Hồi  trước chị hay bán với mẹ. Chị hay thường bán từ sáng tới trưa khi hết đồ  ăn""
"Sáng nay mình cũng mua 1 phần ở đây. Hôm nào đi học ở trường  hay qua HTV làm mình cũng mua của chị".
"Ký ức nhân văn của mình. Ăn chỗ chị này từ khi đến trường ôn  thi đại học đến tận ra trường"
"Cách đây ba năm 12k, mà giờ cũng chỉ 13k, vẫn ngon như ngày  nào".
"Chị này bán ngon cực, dễ ăn nữa, lần nào học bên Đinh Tiên  Hoàng mình đều mua của chị, đúng kiểu món mình ghiền mà lại rẻ nữa chứ".
                                        Wendy
                                        TH