(Tổ Quốc) - Tôi không thể cứ chôn vùi tuổi xuân cho một người đàn ông mãi. Tôi cần tìm hạnh phúc cho riêng mình.
Đọc bài "Hớn hở cầm giấy tờ nhà đến cầu hôn bạn gái, cô ấy thở dài đưa lại cho tôi một tấm thiệp mời đỏ chót kèm câu nói cả đời khó quên" mà tôi cay khóe mắt. Bởi tôi cũng giống như cô bạn gái trong bài, cũng từng đợi chờ cho đến khi không đợi được nữa.
Tôi và N yêu nhau đã 10 năm nay. Từ tình yêu học trò, đến tình yêu sinh viên rồi tình yêu của những người trưởng thành, tôi đều dành cho N. Suốt 10 năm đó, chúng tôi yêu xa có, yêu gần cũng có, đủ mọi cung bậc nên không dễ gì từ bỏ. Nhiều lần chán nản vì N thiếu tự tin, không muốn kết hôn, tôi đã định buông tay nhưng rồi đều xiêu lòng trước những lời van xin của anh.
N luôn miệng nói rằng khi nào anh ấy kiếm đủ tiền xây nhà to rộng, mua được xe, cho con học được trường quốc tế thì anh mới cưới vợ. Rồi anh năn nỉ tôi hãy đợi anh. Và tôi đã đợi. Tôi đợi từ khi 22 tuổi đến tận 28 tuổi, sắp hết cả tuổi xuân nhưng anh vẫn lần lữa.
Dù vậy, tôi vẫn thấy anh chịu khó làm việc hơn, tăng ca nhiều hơn để kiếm tiền. Chỉ là tiền kiếm được thì nhiều mà giữ lại không được bao nhiêu. Gia đình anh ở quê còn hai em nhỏ, anh phải phụ bố mẹ nuôi em nên không thể tự ý dùng tiền mình kiếm ra. Tôi cũng không thể ngăn cản anh được. Thậm chí có tháng tôi còn phải đưa thêm tiền cho anh chi tiêu vì anh sạch nhẵn ví. Nhưng càng lâu, tôi càng thấy chông chênh và bất mãn.
Cùng lúc đó thì T xuất hiện. Anh nhỏ hơn tôi 2 tuổi nhưng chín chắn, có lối suy nghĩ rất tích cực. Có thể nói T và N là hai người trái ngược nhau về suy nghĩ và tính cách. N nhút nhát, nhu nhược bao nhiêu thì T lại mạnh mẽ, thẳng thắn và năng động bấy nhiêu. Chính T đã trách tôi không biết quý trọng tuổi xuân và thời gian khi dành nó để đợi chờ một người đàn ông không có trách nhiệm. Anh ấy nói người yêu không hề yêu tôi, chỉ yêu chính bản thân mình thôi. Nếu yêu tôi, anh đã cưới tôi từ sớm rồi chứ không bao giờ bắt tôi đợi. Tôi đã phân vân mãi những lời T nói.
Hai tháng trước, tôi lại hỏi người yêu về chuyện đám cưới. Lần này lại như mọi lần, tôi thất vọng não nề khi nghe anh từ chối. Anh nói anh sắp có chuyến tu nghiệp nước ngoài 2 năm, đi về rồi sẽ lên được chức giám đốc bộ phận chăm sóc khách hàng, lương sẽ cao hơn rất nhiều. Khi đó, anh sẽ mua nhà chung cư và cưới tôi.
2 năm, vậy là tôi sẽ phải đợi thêm 2 năm. Tôi hỏi N có thể không đi được không? Tôi cần một gia đình và một vị trí xứng đáng chứ không cần tiền. Tôi đã đợi 10 năm rồi. Không ngờ, N quay sang trách tôi không biết tạo điều kiện cho anh, tôi đã đợi được 10 năm, sao bây giờ không đợi thêm được 2 năm. Tôi cay đắng bỏ về ngay khi nghe anh nói thế.
Hôm qua, tôi đã gặp anh sau 2 tháng không liên lạc. N vui lắm, anh hào hứng vạch ra cuộc sống của chúng tôi sau 2 năm. Tôi cười, buồn bã đưa cho anh xem một tin nhắn. Xem xong, N sững sờ rồi nắm lấy tay tôi van xin. Tôi đã đồng ý làm vợ T. Tôi lấy từ ví ra tấm thiệp mời, đặt trên bàn rồi rời đi trong nước mắt.
Tôi không biết mình quyết định như vậy có đúng không? Tình yêu 10 năm, cuối cùng lại không bằng người quen chỉ vài tháng. Từ bỏ 10 năm thanh xuân, ai mà không đau đớn. Liệu tôi có vội vàng quá không? Tôi đau quá.
(thanhphuong...@gmail.com)
N.T.M.H