(Tổ Quốc) - Tôi thực sự rất khó chịu với thái độ của mẹ chồng và chỉ mong bà ấy đừng nhúng tay vào bất cứ chuyện gì nữa.
Mẹ chồng vốn không ưa tôi từ lâu, thậm chí hồi còn chưa bước chân về cái nhà này, bà đã tỏ thái độ rằng chẳng bao giờ muốn tôi trở thành con dâu bà. Thứ nhất, vì nhà tôi khá giả ngang ngửa nhà bà ấy, đây cũng được xem như mối đe dọa ngầm trong mắt mẹ chồng. Kiểu phụ nữ thích thao túng tất cả mọi người xung quanh như mẹ chồng thì chỉ thích đối phương lép vế mình thôi.
Thứ hai, tôi sống rất hiện đại, thể hiện rõ nhất ở việc luôn bình đẳng với chồng. Không bao giờ có chuyện tôi phải phục vụ, làm "ô sin" cho nhà chồng. Tất cả mọi việc đều được chia đôi. Tôi cũng đi làm, cũng có sự nghiệp riêng, quan trọng là đóng góp kinh tế cho gia đình.
Cuối cùng, những nếp sinh hoạt nhỏ nhặt đời thường khác nhau là lý do khiến mâu thuẫn giữa tôi với mẹ chồng luôn luôn ở trạng thái đỉnh điểm. Do đó tôi cũng chẳng bao giờ muốn mẹ chồng tới nhà mình, thi thoảng chúng tôi sẽ về quê thăm bà một lát rồi đi ngay.
Trong mắt mẹ chồng, tôi thậm chí còn bị đặt sau chị dâu - 1 người phụ nữ nhu nhược, không kiếm ra tiền và răm rắp nghe theo chồng. Trước đây khi sinh con đầu lòng, tôi nhờ mẹ đẻ là chủ yếu chứ không muốn mẹ chồng giúp gì. Bà ấy hay kể công, kêu ca phiền não...
Cũng có thể bởi lý do ghét tôi nên mẹ chồng còn chẳng đoái hoài gì đến cháu. Bà rất ít khi khen ngợi con tôi, nhưng hễ có gì cháu gây ra thì bà lại đổ cho tôi chiều chuộng quá mức. Còn chưa kể, tôi dạy cháu theo những phương pháp hiện đại từ trong sách, còn mẹ chồng chỉ biết chê bai móc mỉa, cho rằng cứ dạy như người xưa mới là tốt.
Về phần chồng tôi, anh là người đứng giữa cũng rất khổ tâm. Anh vừa thương vợ, thương con, nhưng cũng không muốn trở thành đứa con bất hiếu. Tôi bảo chồng nếu anh cảm thấy khó xử thì cứ im lặng, đừng bênh ai cả. Những mâu thuẫn này sẽ còn kéo dài, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu nếu không thể hòa thuận được thì cứ im lặng, "nước sông không phạm nước giếng".
Cho tới khi tôi mang thai bé thứ hai, mẹ chồng vẫn không có thiện cảm với tôi hơn. Đỉnh điểm là lúc tôi sinh xong, bà ấy đã nói một điều hết sức quá đáng. Từ trước, tôi đã bàn bạc trước với chồng nếu con thứ hai là gái thì đặt tên là Hà My. Cháu đầu tiên của nhà tôi tên là Hà Mạnh. Họ thì đặt theo của bố còn tên đệm của các con sẽ đặt theo tên mẹ. Nguyện vọng của vợ chồng tôi là trong tên các con sẽ luôn có hình bóng của bố mẹ. Cách đặt tên này được rất nhiều nhà áp dụng vì nó ý nghĩa và thú vị.
Hôm tôi vừa sinh xong, được ở một phòng riêng. Lúc đó chồng và mẹ anh ấy bước vào phòng. Chồng tôi phấn khởi vì tôi sinh được một nàng công chúa. Anh hớn hở gọi "Hà My công chúa ơi cho bố bế chút nào!"
Nhưng đáng nói, mẹ chồng ở đằng sau thì bĩu môi "Lại Hà My? Đặt tên con gái thì đừng có cho tên mẹ nó vào. Đổi tên đi, nghe chẳng hay chút nào".
Chồng tôi đang bế bé nên anh không phản ứng gì, trong khi tôi thì quá mệt, cũng chẳng có đủ sức tranh cãi. Nhưng trong lòng tôi tủi thân lắm. Tới lúc khỏe lại, tôi nói chuyện với chồng thì anh bảo mẹ cũng càu nhàu mãi vì cái tên. Bé trai lớn tên Hà Mạnh là mẹ chồng tôi đã không thích rồi, giờ đến đứa thứ hai bà cũng tỏ thái độ ra mặt.
Những tưởng nếu không đả động gì tới chuyện đặt tên nữa thì mẹ chồng sẽ nguôi ngoai. Nhưng lúc tôi trở về nhà, mẹ chồng ra rả nhắc lại. Ngay cả lúc bố mẹ đẻ của tôi tới thăm cháu, mẹ chồng cũng lôi lại chuyện này. Bố mẹ đẻ tôi rất hiền, hai ông bà không bao giờ đôi co với thông gia. Tôi thấy hành động của mẹ chồng rất khiếm nhã, thể hiện sự thiếu tôn trọng với gia đình của tôi. Phải làm sao để bà ấy thôi nhúng tay vào những chuyện này đây? Tôi sợ rằng mai này, mẹ chồng vẫn không chịu ngừng hành hạ con dâu và còn nói những câu quá đáng hơn. Thật là mệt mỏi...
M.B