(Tổ Quốc) - Ai ngờ được, hôm qua buổi trưa em về nấu cơm trưa cho chị lại tình cờ nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của chị với mẹ đẻ.
Nhà em có 2 anh em, anh trai em đã lập gia đình, còn em vẫn độc thân. Vợ chồng anh trai và em đều làm việc trên thành phố, thi thoảng rảnh rỗi em cũng sang chơi nhà anh chị ấy.
Chị dâu em vừa sinh bé cách đây nửa tháng. Lúc chị ấy chuẩn bị sinh, gia đình em đã bàn bạc và quyết định em sẽ là người chăm sóc chị ấy trong thời gian ở cữ. Mẹ chị dâu bận việc, không lên với con gái được. Mẹ em ở quê cũng phải chăm sóc ruộng vườn, lợn gà, mà sức khỏe bà yếu, không thức đêm nổi.
Anh trai em không xin nghỉ được, chỉ tối mới về với vợ. Hơn nữa đàn ông vụng về, gọi là phụ được chút nào thôi. Em vẫn phải đi làm nhưng chỗ làm gần nhà anh chị, có thể tranh thủ ghé về được. Em thiết nghĩ như vậy là khá ổn thỏa, nhà neo người và ai cũng bận thì đành phải vậy.
Lúc chị dâu ở viện thì 2 bà nội ngoại có lên vài hôm, khi chị về nhà chỉ còn em chăm chị. Sáng em sang sớm, đưa đồ ăn sáng nấu sẵn từ nhà và tranh thủ giặt giũ nếu có đồ bẩn. Trưa em ghé về nấu cơm trưa cho chị, tối cũng về nấu nướng, giặt giũ rồi bế cháu và chị cần giúp gì thì giúp.
2 tuần chạy như con thoi, chẳng có thời gian nghỉ ngơi, đến ăn uống còn vội vàng, thật sự em cũng mệt lắm. Nhưng nghĩ hết 1 tháng chị dâu dậy làm nhẹ nhàng được thì tối em mới ghé qua thôi, không cần ngày mấy "cuốc" đi đi lại lại như thế nữa.
Ai ngờ được, hôm qua buổi trưa em về nấu cơm trưa cho chị lại tình cờ nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của chị với mẹ đẻ. Chẳng được lời cảm ơn em chồng thì thôi, chị ấy toàn chê bai em với mẹ. Nào là em nấu ăn không ngon, không biết dỗ cháu làm chị ấy ăn cũng không được yên bữa cơm. Rồi trách em không nhiệt tình, có tối 8 giờ mới cho chị ấy ăn cơm, ăn uống thế lấy đâu ra sữa cho con bú...
Chị ấy nói nhiều lắm, cả những cái nhỏ nhặt vô cùng cũng mang ra kể hết. Cái hôm 8h tối mới có cơm là vì em phải tăng ca không thể về sớm được, anh trai em cũng vậy. Đồ ăn vặt, trái cây, sữa các loại, hạt ngũ cốc... trong nhà có đủ thứ chứ chị ấy không hề bị đói, chị ấy đẻ thôi chứ có phải nằm liệt giường đâu mà không tự dậy lấy ăn được.
Nghe chị dâu nói xấu mình mà em thấy chán quá, cảm thấy công sức và lòng tốt của mình cho đi thật vô ích. Em nghĩ trách nhiệm chăm chị ấy đâu phải của mình, thậm chí còn chẳng phải của ông bà nội ngoại. Ông bà khỏe mạnh giúp được là cái tốt, chứ các cụ yếu bệnh thì anh chị ấy chẳng phải tự chăm nhau hay sao?
Em giận không còn muốn đến nấu nướng, dọn dẹp nữa, cho hai anh chị ấy tự sắp xếp chuyện của mình. Em có nên viện cớ đi công tác để từ chối không chăm chị ấy nữa hay thôi cố gắng đến hết tháng cho vẹn tình vẹn nghĩa ạ?
(Xin giấu tên)
P.G.G