Tôi nói thật đợt dịch này nhà nào cũng sẽ cảm thấy áp lực khó chịu vì kinh tế giảm sút, phải làm việc tại nhà và bí bách trong 4 bức tường. Nhưng nhà khác thì vợ chồng còn động viên nhau cố gắng vượt qua, người đàn ông làm trụ cột, chỗ dựa cho cả nhà. Riêng nhà tôi thì chồng quá vô tâm hững hờ. Anh có rất nhiều suy nghĩ khác người mà tôi chẳng thể tưởng tượng nổi.
Trước đây khi còn yêu, chồng tôi rất tử tế và sống đàng hoàng, phong độ. Ngày đó anh giống như mẫu bạn trai mà tôi hằng mong ước, luôn đặt mục tiêu sẽ phải lấy anh bằng được. Nhưng rồi ngã rẽ bất ngờ xuất hiện sau khi chúng tôi kết hôn về chung một nhà. Bố chồng đột ngột qua đời, bỗng cả nhà phát hiện ra ông ấy nợ một khoản tiền rất lớn.
Cả nhà chồng loay hoay với đống nợ mà bố chồng để lại, tới nỗi mẹ chồng phải thế chấp vội căn nhà đang ở. Nhà chồng tôi có hai anh em trai, chồng tôi là út. Lúc đó vì chồng tôi làm ra kinh tế nhiều hơn nên đã chia sẻ số tiền trả nợ gấp mấy lần anh trai. Từ khoảnh khắc đó tôi biết chồng mình quá khờ khạo, thiếu tính toán. Dẫu sao anh trai chồng mới là con trưởng, chính anh ấy mới là người đàn ông cần đứng ra để chịu phần cáng đáng nhiều hơn.
Sau khi số tiền nợ cũng trả được gần hết, chồng tôi giống như một người khác. Anh hay buồn phiền, cáu gắt hơn, có thể bởi công việc áp lực, tuổi cũng đã lớn mà chưa dành ra được khoản tiết kiệm nào. Nếu không phải vì khoản nợ của bố chồng, giờ đây chắc chúng tôi cũng có thể ở một căn chung cư tốt chứ chẳng ở nhà thuê như thế này.
Đợt dịch này, công ty của chồng tôi giảm lương vì tình hình kinh doanh thê thảm. Tôi biết ý luôn ở bên cạnh làm chỗ dựa, đồng thời làm việc chăm chỉ hơn để bù lại khoản lương chồng tôi bị giảm. Suốt 3 năm hôn nhân vừa qua, chúng tôi chỉ chạy vạy lo lắng vì tiền, nào đã có đủ thời gian, tâm sức để nghĩ đến chuyện sinh nở. Chính vì vậy, sinh hoạt vợ chồng của chúng tôi cũng giảm tần suất. Hai người xa cách nhau, động tí lại cãi vã, mâu thuẫn.
Đỉnh điểm nhất là cuối tuần trước. Tôi ra siêu thị mua vài đồ thiết yếu và đồ ăn tích trữ cho vài ngày. Rất nhiều thứ phải mua nhưng một mình tôi cáng đáng hết. Việc mang về nhà chẳng dễ dàng chút nào. Ấy vậy nhưng khi vừa đặt các túi đồ xuống sàn nhà, tôi ngồi nghỉ ngơi thì chồng đã lấy một vài thực phẩm cho vào một túi. Tiếp đó, anh mang túi đó sang nhà chị dâu. Tôi hết sức bất ngờ, hét lên "Anh làm gì đấy sao tự dưng mang đồ nhà mình sang nhà chị dâu?"
Vậy mà ông xã tôi lạnh lùng đáp: "Em mua nhiều thế này thì san sẻ cho nhà anh chị ấy một chút, nhà mình có hai người ăn cả tuần thoải mái".
Tôi chưa kịp cãi gì thêm thì chồng đã nhanh tay lấy chìa khóa rồi lên xe phi thẳng đi. Quả thực tôi giận chồng cực kỳ, không ngờ anh lại làm hành động đó. Tại sao anh luôn nghĩ cho nhà anh trai mình như thế? Từ trước đến nay, chồng tôi toàn dồn tình cảm vào nhầm chỗ. Người cần được đối xử tử tế ở đây là tôi - vợ anh, người sống chung nhà với anh. Tôi ngồi khóc trên ghế tới khi chồng quay trở về.
Thấy vợ khóc như vậy, chồng chẳng hề an ủi, thậm chí còn buông thêm câu phũ phàng. Anh cho rằng tôi ích kỷ, kẹt sỉ. Tôi cãi lại là kinh tế bây giờ khó khăn, "thóc đâu mà đãi gà rừng". Tôi cứ xị mặt ra rồi ném đồ đạc lung tung. Tức trí, chồng cãi cùn: "Được rồi, tí tôi ra siêu thị mua lại cho cô là được chứ gì?"
Tối hôm đó vợ chồng tôi không ăn cơm vì quá chán đối phương. Đến hôm nay, trong nhà luôn lạnh lẽo, thiếu đi tình yêu thương. Tôi chán quá, phải chăng chồng chán vợ nên bây giờ sinh sự và nảy nòi biết bao tật xấu như thế không? Nếu thật thì chắc tôi không thể sống cùng anh thêm ngày nào được nữa. Tuổi thanh xuân của tôi, trao cho người đàn ông này, dường như là vô nghĩa mất rồi...
M.B