(Tổ Quốc) - Hàng bao tâm tư luôn chất chứa trong lòng vợ tôi bấy lâu nay mà tôi chẳng hề hay biết...
Xin chào tất cả mọi người, tôi năm nay 33 tuổi, hiện đang làm phó phòng nhân sự của một công ty về công nghệ. Thú thật với các bạn, tôi là một độc giả trung thành của mục, dù là nam nhưng tôi rất thích đọc tâm sự từ phía chị em phụ nữ. Có lẽ do người vợ tôi yêu thương cũng đọc tin ở trang nên tôi mới ảnh hưởng từ thói quen của cô ấy. Mặc dù vậy, chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ phải viết chính những dòng tâm sự về cuộc hôn nhân của mình.
Mối quan hệ của tôi và vợ vừa trải qua giai đoạn khá khó khăn. Chúng tôi kết hôn muộn, mới được 2 năm thôi bởi tư tưởng của cả hai là muốn trải nghiệm thật nhiều người trước khi xác định lâu dài. Vợ tôi năm nay 28 tuổi, công việc của cô ấy nhàn hạ chỉ sáng lên công ty, chiều về sớm. Tôi còn nói vợ không phải làm gì cả, ở nhà còn có người giúp việc, mức lương của tôi cũng đủ để trang trải tất cả. Tôi rất yêu vợ nên không muốn bạn đời của mình phải nghĩ ngợi.
Hai năm qua, chúng tôi sống dưới một mái nhà rất vui vẻ, không gặp áp lực gì về sinh con. Bản thân tôi không vội vàng mà gia đình tôi cũng vậy. Thậm chí, tôi còn bảo vợ kể cả không cần sinh con, chẳng sao hết. Trên tôi đã có anh trai gánh vác nhiệm vụ nối dõi. Nếu bệnh dịch không xảy ra trong hai năm này, chắc chắn vợ chồng tôi còn đi du lịch ở nhiều nơi hơn nữa.
Tôi luôn thể hiện mình là một người giỏi giang, có thể cáng đáng tất cả và yêu chiều vợ. Song tôi có một tật xấu là hoài niệm về quá khứ, nhiều suy tư. Trong máy tôi vẫn còn ảnh của người yêu cũ. Không phải vì tôi còn vương vấn với mối quan hệ ấy, chỉ là tôi quan niệm đời người chỉ có một lần, phải lưu giữ thật nhiều khoảnh khắc kỷ niệm để mai này ngồi ôn lại. Hơn nữa, tôi với tình cũ cũng là vì chia tay bất đắc dĩ, cả hai còn tôn trọng nhau rất nhiều, coi nhau như những người bạn thân thiết. Lưu ảnh tình cũ, tôi cố để gọn trong một góc bí mật, vợ tôi không hề biết chuyện này. Hiếm lắm tôi mới mở ra xem thôi.
Vợ tôi cũng là một người nhạy cảm. Bình thường khi tiếp xúc với bất cứ ai, vợ luôn thể hiện ra ngoài vui vẻ, nhưng đằng sau thì nặng trĩu tâm tư. Éo le thay, mới khoảng 2 tháng trước, vợ mượn điện thoại của tôi và đã phát hiện tất cả "tài liệu kín". Cô ấy biết thừa người yêu cũ của tôi nhưng chỉ tra hỏi là vì sao tôi còn lưu giữ. Tôi trả lời thành thật thì vợ tỏ vẻ dỗi, nhưng cô ấy không lạnh nhạt mà vẫn đối xử như bình thường.
Và rồi sau khoảng thời gian phát hiện ra chuyện này, vợ tôi bỗng dưng mua vài bộ tóc giả về nhà. Hỏi lý do thì vợ bảo muốn đi chụp ảnh cùng các cô bạn, nếu giữ một phong cách sẽ bị nhàm chán. Tôi tin tưởng điều đó là sự thật nên không nói gì thêm.
Cho tới một hôm, tôi bất chợt đi làm về sớm và chứng kiến cảnh tượng đau lòng. Vợ tôi đang mặc một chiếc váy đỏ, đeo tóc giả và ngồi khóc trước gương. Tôi cố gắng giữ im lặng và đứng nhìn từ xa để xem vợ định làm gì. Trong thoáng chốc, hình ảnh của vợ gợi lại cho tôi ký ức về cô người yêu cũ lưu ảnh ở điện thoại.
Cuối cùng, vì không đành lòng, tôi phải chạy lại ôm vợ, an ủi. Vợ tôi mếu máo "Anh thấy em có giống chị ấy không? Anh có dám lưu ảnh của em mãi mãi không?"
Tôi đã hiểu ra mọi chuyện. Vợ tôi mặc váy đỏ, đội tóc giả không phải vì muốn đi chụp ảnh, mà cô ấy day dứt chuyện tôi lưu ảnh người yêu cũ trong máy. Trong khoảnh khắc ấy, tôi hứa sẽ xóa tất cả những điều khiến vợ phiền lòng. Tối hôm đó, trước mặt vợ, tôi xóa sạch sẽ...
Ấy vậy nhưng tôi vẫn thấy thái độ của vợ rất lạ. Giữa chúng tôi như tồn tại một khoảng cách đáng sợ. Tôi không biết phải làm sao để mối quan hệ trở lại như xưa, để hai vợ chồng vẫn vui vẻ, thoải mái với nhau. Tôi hồ đồ và sai lầm quá rồi. Vợ ơi, nếu em đọc được bài viết này, anh chỉ mong em hãy hiểu tâm tư của anh, để cho anh cơ hội được yêu em nhiều hơn nhé...
M.B