(Tổ Quốc) - La hét với vợ xong, anh ta bực tức cúp máy. Lan có thể tưởng tượng ra, anh ta sẽ lập tức quẳng ngay điện thoại sang 1 bên và lại vùi mình vào cơ thể trẻ trung, nõn nà của cô bồ.
Phụ nữ - thiên chức là những người xây tổ ấm - thường sẽ tha thứ nếu lần đầu chồng ngoại tình và biết hối cải. Vì con cái, vì gia đình, họ gắng chôn chặt nỗi đau trong lòng để giữ gìn một mái ấm đủ đầy. Nhưng lòng bao dung của phụ nữ không phải vô hạn. Nếu người đàn ông vượt quá điểm mấu chốt, ắt người vợ sẽ tự tay chấm dứt mọi thứ.
Lan chia sẻ, cô và chồng kết hôn được 4 năm thì cô phát hiện chồng ngoại tình. Sự tình bắt đầu bằng một tin nhắn từ facebook lạ gửi cho chồng Lan vào lúc chồng cô đã say ngủ. "Ước gì được cùng anh đi đến nơi đó", trang facebook đó là ảo, thậm chí không kết bạn với chồng cô.
Song linh cảm của người phụ nữ mách bảo Lan chắc chắn có điều không bình thường ở đây. Hai facebook lạ hoắc đâu thể nhắn tin nhầm cho nhau. Câu nói chẳng đầu chẳng cuối kia chứng tỏ một điều, trước đó họ đang nói chuyện dang dở. Chồng cô chắc đợi lâu không có hồi đáp nên ngủ trước. Không quên xóa hết cuộc trò chuyện, vì Lan không hề tìm được những tin nhắn trước đó giữa họ.
Lan bảo, cô biết lúc này có tra hỏi chồng cũng vô dụng. Anh chắc chắn sẽ khăng khăng "nhắn nhầm". Nên cô chỉnh tin nhắn thành "chưa đọc", coi như mình chả hay biết gì.
Vừa hay 2 hôm sau Lan lại phải đi công tác. Cô "chơi lớn" thuê người theo dõi chồng luôn. Vợ vắng nhà hẳn anh sẽ thoải mái tung tẩy với người giấu mặt kia. Cô chắc chắn dễ dàng tóm được cái đuôi cáo của chồng.
1 tuần sau trở về, Lan dù trong lòng đã chuẩn bị tâm lý, song vẫn không tránh khỏi lặng người khi nhìn những bằng chứng đầy đủ trước mặt. Chồng cô đã ngoại tình!
Lan cho biết, sự việc đã rành rành chẳng cần điều tra thêm. Nhưng cô chưa vội lật bài ngửa với chồng. Chuyện đấy không quan trọng bằng việc tự bản thân cô muốn gì. Cô cần làm rành mạch suy nghĩ trong lòng mình, bình tâm lại để có cuộc nói chuyện bình tĩnh, thẳng thắn với chồng. Chứ không phải là những tranh cãi, dằn vặt, chì chiết nhau.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Lan xác định cô sẽ cho chồng một cơ hội nếu anh thực sự còn cần vợ con, muốn quay về toàn tâm toàn ý với gia đình. Và cô sẽ làm một phép thử.
Tối đó, chồng Lan báo với vợ phải tăng ca ở công ty. Nhưng cô đã được báo tin, anh đang hẹn hò với nhân tình. Họ đi ăn tối vui vẻ với nhau, rồi chở nhau vào khách sạn "hú hí". Lan căn đúng lúc này để gọi cho chồng. Phải gọi đến cuộc thứ 3, chồng cô mới nghe máy.
"Anh à... anh đang làm gì thế?", Lan hụt hơi hỏi. "Đang họp chứ sao, gọi gì gọi lắm thế", chồng cô cáu bẳn. "Anh… anh xin sếp về đưa em đi viện với… Em đau bụng quá… không đứng nổi nữa rồi… Còn con gái không biết gửi ai…", Lan khó khăn nói, như đang bị cơn đau hành hạ.
Lan cho biết, khoảnh khắc đó, chỉ cần chồng phi về nhà với vợ con, Lan sẽ tha thứ cho anh. Nhưng trái với kì vọng của cô, người chồng ngoại tình của cô lại gắt gỏng: "Cô không biết gọi taxi đi à? Có sức gọi cho tôi thì gọi taxi đến đón đi viện, gọi cho bà ngoại sang trông con hộ. Việc gì làm được thì hãy tự thân vận động, đừng suốt ngày ỷ lại vào người khác. Không biết tôi phải cày cuốc bục mặt để kiếm miếng ăn à? Đừng có mà gọi nữa!".
La hét với vợ xong, anh ta bực tức cúp rụp máy. Lan có thể tưởng tượng ra, anh ta sẽ lập tức quẳng ngay điện thoại sang 1 bên và lại vùi mình vào cơ thể trẻ trung, nõn nà của cô bồ. Cuộc vui với cô ta quan trọng hơn sức khỏe, thậm chí là sự sống chết của vợ. Và an toàn của đứa con thơ. Tất nhiên Lan không bị bệnh gì, nhưng nếu thực sự cô đang nguy cấp thì sao?
Đến lúc này Lan đã tường tận, người đàn ông ấy không đáng cho cô níu giữ. Cô chỉ tha thứ nếu đối phương xứng đáng. Và họ thực sự còn thương vợ con. Ngoại tình chỉ là phút lạc lòng, ham chơi nhất thời mà thôi. Cái kiểu tình cạn kiệt mà nghĩa cũng là con số 0 tròn trĩnh, cô hàn gắn lại chi cho thêm nặng lòng?
Lan nói, sau khi hạ quyết tâm trong lòng, cô thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Việc của cô bây giờ là lên kế hoạch xây dựng một cuộc sống mới cho 2 mẹ con. Cô viết sẵn đơn ly hôn để trên bàn cho chồng kèm đám bằng chứng kia, rồi dọn đồ của mình với con gái về nhà mẹ đẻ. Anh ta không đồng ý, không sao, cô có thể ly hôn đơn phương.
Lan cười nhạt kể lại, khỏi nói sau khi chồng cô về thấy nhà trống hoác, vợ con đã đi mất thì hoảng loạn, điên cuồng gọi cho cô. Song tất cả đã quá muộn. Cúp máy cuộc điện thoại của cô, phũ phàng từ chối lời đề nghị của vợ trong cơn nguy cấp, chính anh ta đã tự tuyên "án tử" cho mình trong cuộc hôn nhân này.
Có không giữ, mất đừng tìm. Những kẻ đã ngoại tình còn bạc bẽo, nhẫn tâm với vợ con, không bao giờ xứng đáng được thứ tha.
Thược Dược