(Tổ Quốc) - Tôi là một đứa con ngỗ ngược, không thích bị mẹ quản giáo. Tôi bốc đồng, cho rằng mình làm đúng. Đến khi ôm bụng bầu về nhà trong nước mắt, tôi mới hiểu ra mình rất dại.
Tôi lớn lên không có cha. Mẹ tôi ngày đó trót lỡ yêu một người đàn ông đã có gia đình. Ông ấy giấu mẹ chuyện đó và lừa mẹ có thai. Mẹ báo tin, ông ấy vứt bỏ mẹ để quay về với vợ con mình. Đến giờ, tôi vẫn còn căm hận người đàn ông đó, tôi thà không có cha còn hơn có một người cha vô trách nhiệm, thiếu đạo đức như vậy.
Tôi vẫn còn nhớ những lần bị bạn bè trêu chọc vì không có bố. Tôi hay hỏi mẹ vì sao bạn có bố còn tôi thì không? Mẹ không trả lời, chỉ khóc. Khi bị tôi hỏi dồn quá thì bà dọa đánh cho tôi im lặng. Càng lớn, tôi càng bốc đồng hơn, không còn nghe lời mẹ nữa. Mẹ nói gì, tôi cũng cãi nhem nhẻm lại. Tôi còn bỏ nhà đi tới khuya, mẹ tôi đi tìm khắp nơi. Đến khi thấy tôi ngồi ở bờ sông, bà tát tôi một cái rồi ôm mặt, cúi người mà khóc.
Khi học xong 12, tôi đòi nghỉ học để đi làm nhưng mẹ tôi không chịu. Mẹ con tôi cãi nhau một trận rất lớn. Trong cơn tức giận, tôi tuyên bố: "Không cần mẹ lo cho con nữa" rồi gom đồ bỏ đi cùng bạn. Tôi lên thành phố tìm việc làm.
Sau đó tôi quen và yêu T, một người làm cùng công ty. Hàng tháng tôi gửi về cho mẹ một ít tiền. Mẹ có lên công ty tìm tôi mấy lần nhưng tôi không ra gặp. Tôi còn nhờ bảo vệ nhắn lại, bảo mẹ đừng lên tìm nữa, tôi không về nhà nữa đâu.
Yêu nhau được một năm, tôi và T dọn về sống chung nhà trọ. Mẹ tôi hay gọi điện lên nhưng tôi vẫn không về nhà. Tôi không muốn về lại căn nhà trống trải, hiu quạnh, thiếu thốn ấy nữa.
Rồi tôi có thai. Đứa bé đến quá bất ngờ và không hề mong muốn. Tôi vẫn còn quá trẻ, chỉ mới 21 tuổi thôi. Khi tôi nói với T, anh ta nhanh chóng trở mặt. T mắng tôi có việc giữ gìn thôi cũng làm không xong, giờ có thai thì tự mà chịu trách nhiệm. Tôi khóc cạn nước mắt, cầu xin anh ta suy nghĩ lại. Tôi không cần cưới hỏi gì cả, tôi chỉ cần con tôi có bố. Tôi không muốn con giống như tôi. Chúng tôi cứ thế dùng dằng mãi trong khi cái thai ngày càng lớn.
Mới đây, chúng tôi lại cãi nhau xoay quanh đứa bé trong bụng tôi. Tôi đòi anh ta đưa về nhà ra mắt để con tôi được nhìn nhận. Đáp lại, anh ta đánh tôi bầm tím cả mặt mày. Đánh xong, anh ta còn lôi tôi xềnh xệch ra khỏi cửa rồi đóng sầm cửa lại. Tôi khóc nức nở, một mình ôm bụng bầu bắt xe ôm về nhà. Khi tôi về đến nơi là 11 giờ khuya, mẹ tôi vẫn còn thức.
Vừa thấy bóng tôi, mẹ đã vội vàng chạy ra mở cửa nhà. Nhìn bộ dạng lếch thếch cùng khuôn mặt bầm tím của tôi, mẹ ôm lấy tôi mà khóc. Cả tôi và mẹ cùng khóc. Tôi khóc vì ân hận, vì xót xa và vì bản thân tôi quá đáng trách.
Mẹ dìu tôi vào nhà rồi đi bật nước nóng cho tôi tắm. Lúc mẹ hì hụi dưới bếp nấu nồi cháo, tôi hỏi mẹ vì sao chưa ngủ? Mẹ bảo mẹ muốn may cho cháu ngoại một ít quần áo mới. Nhìn bàn may vẫn còn vải vụn rồi mấy cái váy trẻ con sặc sỡ màu sắc, tôi bật khóc. Mẹ nói biết tôi có thai qua một người bà con ở thành phố. Người ấy từng thấy tôi đi mua váy bầu nhưng chỉ có một mình. Từ đó, mẹ cứ đợi tôi mãi vì biết tôi sẽ về tìm mẹ thôi. Đêm nào mẹ cũng thức tới mờ sáng để đợi tôi.
Từng lời mẹ nói như dao đâm vào tim tôi. Mới mấy năm thôi, mẹ tôi đã già đi trông thấy. Tôi hối hận quá. Một kẻ như tôi thật đáng giận lắm. Tôi muốn đi làm tiếp để kiếm tiền bù đắp cho mẹ. Nhưng còn đứa bé trong bụng, tôi không biết phải làm gì tiếp theo. Con tôi đã 6 tháng rồi, tôi không thể bỏ nó được. Tôi hoang mang cho tương lai của mình quá.
T.H.A.N