Dẫu mẹ chồng có là người cổ hủ thì tôi vẫn rất thương bà ấy. Cuộc đời của mẹ chồng chỉ cần nghe qua thôi đã đủ thấy đắng cay. Chồng mất sớm, để lại một thân một mình nuôi các con trưởng thành. Ông bà sinh hạ được 3 người con trai, quả đúng như câu mà các cụ từng nói "Tam nam bất phú". Bao nhiêu gánh nặng, nhọc nhằn dồn hết lên đôi vai của mẹ chồng. Chưa hết, vài năm trước, cậu út còn đột ngột qua đời sau một vụ tai nạn giao thông.
Cậu thứ hai sống khá lập dị, có những hoài bão, lý tưởng riêng nên cũng mau chóng xin phép mẹ với anh trai đi một nơi thật xa để lập nghiệp. Ai nói gì cũng chẳng chịu nghe, tất cả đều hành động theo ý muốn riêng của bản thân. Thành ra, chồng tôi - con cả là niềm hi vọng duy nhất của mẹ chồng. Anh ấy cũng là trụ cột trong gia đình, đủ để hiểu gánh nặng trên vai ra sao.
Chồng tôi học thức chỉ ở mức khá ổn, không xuất sắc nên chẳng dám mơ đến làm ông nọ bà kia. Hiện tại anh đang làm về sửa chữa đồ điện tử, kinh tế tốt, đủ nuôi mẹ già, vợ, thi thoảng gửi cho em trai mà vẫn dư ra tiết kiệm. Chúng tôi còn trẻ, tương lai vẫn rộng mở phía trước.
Tôi lấy anh mới được tầm 2 năm, hiện tại tôi đang có thai tới tháng thứ 4. Qua siêu âm của một người bạn làm trong ngành, tôi biết đứa bé trong bụng mình nhiều khả năng là con gái. Tôi cũng chia sẻ thành thật điều này với chồng lẫn mẹ chồng. Về phía chồng, anh chẳng có ý kiến gì cả, thậm chí còn rất thích nếu con đầu lòng là gái.
Tuy nhiên, mẹ chồng lại bày tỏ thái độ ngược lại. Bà ấy buồn ra mặt. Dễ hiểu thôi, vì mẹ chồng cũng đã có tuổi, giờ chồng tôi còn là con trưởng. Tôi phải sinh được cháu trai - cháu đích tôn nối dõi thì bà ấy mới yên tâm. Bằng không, dù đứa bé gái có khỏe mạnh, xinh xắn đến đâu cũng chỉ là cái gai trong mắt mẹ chồng. Tôi hiểu tâm tư của bà ấy, càng biết mẹ chồng sống cực kỳ cổ hủ. Nhưng chẳng hiểu sao, tôi không muốn đứng lên tranh cãi, vì vẫn còn thương mẹ chồng.
Sau khi có thai, cơ thể tôi không được khỏe như bình thường. Sau giờ làm ở cơ quan, tôi trở về nhà mà chân tay rã rời, chẳng muốn đụng tay vào bếp núc, quét dọn giặt giũ gì cả. Cũng may mẹ chồng luôn giúp đỡ, hỗ trợ tôi. Khi nào tôi kêu chóng mặt, bà ấy cũng bảo tôi đi nghỉ, để lại mọi thứ bà sẽ làm hết.
Tuy nhiên, có một lần mới đây, mẹ chồng nói ra thứ khiến tôi thấy sợ hãi, khiếp đảm. Hôm đó ở công ty tôi bị sếp trách mắng. Tôi thấy oan ức, tủi thân vì đang mang thai mà vẫn bị giao những nhiệm vụ khó. Khi trở về nhà, tâm trạng cực kỳ tệ. Nhưng thấy mẹ chồng đang lau nhà từ trong ra ngoài, tôi lại rơm rớm nước mắt. Tôi dễ xúc động lắm, những hành động nhỏ này cũng đủ làm trái tim tan chảy.
Lát sau, chồng tôi về, anh vừa bước chân vào nhà thì suýt bị trượt chân ngã. Trời này đang mùa nồm, lau nhà hơi khó khô ngay. Tôi bảo "Anh phải đi cẩn thận chứ!" trong khi chồng thì gắt "Trời nồm thế này mà lau nhà à!"
Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó. Buổi tối tôi ra ngoài hàng tạp hóa mua đồ, để cửa mở vì hàng tạp hóa cũng ngay gần đây. Nhưng vừa mới quay trở về, tôi đứng bên ngoài cũng đủ nghe rõ cuộc nói chuyện giữa chồng và mẹ anh. Chồng tôi góp ý với bà ấy đừng lau nhà quá ướt nữa kẻo tôi trượt chân xảy ra chuyện chẳng hay. Vậy mà mẹ chồng lại sẵng giọng:
"Nó có làm sao thì do nó đen thôi. Mà như thế thì sinh đứa khác, biết đâu ra con trai? Chứ giờ siêu âm con gái thì làm ăn gì? Tôi già tôi sắp đi rồi, có khi chả nhìn thấy mặt cháu trai!"
Tôi đứng bên ngoài mà nước mắt lăn dài trên má. Tai tôi dần ù đi, tôi chưa đủ can đảm để bước chân vào nhà. Trởi ơi, nghiệt ngã quá, tại sao mẹ chồng lại nghĩ vậy cơ chứ? Bà ấy muốn tôi sảy thai để sinh lại một cháu trai cho bà hay sao? Sau chuyện này, chắc chắn, tôi sẽ suy nghĩ khác về mẹ chồng và đề phòng bà ấy hơn!
M.B