(Tổ Quốc) - Chị dâu làm vậy như dội một gáo nước lạnh lên lòng tự trọng của tôi.
Nhà chồng tôi có 3 anh em, 2 trai lớn, 1 gái út. Chồng tôi được bố mẹ cho một mảnh đất bên cạnh nhà ông bà để an cư lập nghiệp. So với 2 người còn lại thì chắc chồng tôi được ưu ái nhất, nhưng đây cũng là trách nhiệm lớn vì anh ở gần bố mẹ nên phải đỡ đần nhiều hơn. Anh cả kinh tế khá giả, sự nghiệp rất tốt nên khi kết hôn, anh đã chuyển đến một căn chung cư cao cấp cách nhà tầm 5 cây số. Còn cô út thì cũng lấy được chồng giàu, sống cùng trong thành phố, thi thoảng về thăm bố mẹ đẻ.
Tôi lấy chồng được hơn 3 năm rồi, cũng đã có con nhỏ. Gia đình chúng tôi thì không khá giả như anh cả hay cô út, mức thu nhập chỉ nhàng nhàng. Đợt này, chồng tôi mới chuyển công tác sang một doanh nghiệp mới, cũng hi vọng anh sẽ cố gắng để cải thiện mức thu nhập. Vì con còn nhỏ nên tôi chọn ở nhà nội trợ. Ngoài ra, bố mẹ chồng sống ở bên cạnh nên đôi khi xảy ra tình huống bất trắc gì cũng phải có người hỗ trợ kịp thời.
Trong nhà này người không ưa tôi chính là chị dâu. Thực ra tôi hiểu bản thân thấp kém, phải sống dựa nhà chồng nên không bao giờ tự gây mâu thuẫn gì cả. Nhưng tôi cũng có lòng tự trọng và đặt ra những nguyên tắc, giới hạn riêng. Những lần tụ tập ăn uống, hầu như đều là một mình tôi phải làm hết từ a đến z. Bố mẹ chồng không nói gì cả, còn anh cả biết ý, có nhắc vợ mình giúp đỡ em dâu. Chị ta cũng chỉ động vào một vài cái bát cái đĩa rồi lại lên trên nhà ngồi chơi.
Đỉnh điểm là một hôm ăn uống năm ngoái, chị ta tỏ thái độ, ném cái đĩa vỡ toang ở ngay khu vực tôi ngồi rửa bát. Tôi vô tình chạm vào mảnh vỡ và bị đứt tay. Hôm ấy trong nhà xảy ra cãi nhau rất to tiếng. Cuối cùng cô út phải một mình dọn dẹp hết do tôi và chị dâu bỏ về nhà riêng.
Từ đó tới nay, tôi và chị dâu lúc nào cũng nói chuyện lạnh nhạt với nhau, không còn chút hồ hởi tình cảm nào. Mọi người trong nhà cũng hiểu được nên không mấy khi hỏi chuyện giữa cả hai chị em.
Đến bây giờ, nói thật là tôi cũng không còn oán trách gì chị dâu, nhưng người phụ nữ ấy vẫn phân biệt đối xử rõ ràng với tôi. Trong mùa dịch giãn cách này, tôi đã thực sự buồn trước một dòng trạng thái của chị dâu.
Khoảng thời gian này, vợ chồng tôi ở nhà 24/24 để tránh dịch, cũng hạn chế qua lại bên nhà bố mẹ chồng ở ngay cạnh. Dẫu sao ông bà cũng tuổi cao sức yếu, có bệnh nền, bây giờ mà nhiễm thì rất khổ cho bố mẹ. Nếu có đồ ăn gì, tôi cũng cố gắng để ở trước cửa, dặn bố mẹ phun khử khuẩn kỹ lưỡng. Từ khi mới giãn cách tới nay, nhà tôi và bố mẹ chồng chưa nói chuyện trực tiếp lần nào, tất cả liên hệ đều qua điện thoại.
Hôm ấy, đứng ở trên tầng 2 phơi quần áo, tôi thấy có một túi đồ để trước cửa nhà bố mẹ chồng, có vẻ là đồ ăn. Lát sau, mẹ chồng nhắn tin tôi không phải nấu đồ ăn cho bố mẹ chồng nữa, ông bà ấy có món bún thịt nướng của chị dâu chuyển sang.
Chuyện cũng chẳng có gì đáng nói cho tới khi lên Facebook, tôi thấy bức ảnh của chị dâu đang ngồi nướng thịt bên cạnh con gái lớn. Đặc biệt dòng caption của bức ảnh ấy là "Món ngon chỉ dành cho những người xứng đáng". Tôi lặng người khi đọc được câu chát chúa ấy. Rõ ràng chị dâu đang muốn ám chỉ tôi. Chị ấy làm một mẻ bún thịt nướng lớn, nhưng chẳng hề chia cho nhà em trai và em dâu. Rõ ràng đây là một sự phân biệt đối xử và thù ghét ra mặt.
Lát sau, mẹ chồng còn bảo tôi nếu rảnh rỗi thì ở nhà làm nhiều món ngon cho chồng con. Dù sao thời gian dịch cũng là cơ hội tốt để hâm nóng tình cảm gia đình. Nhưng chỉ cần nghĩ tới dòng trạng thái của chị dâu là tôi lại thấy tủi thân. Giờ tôi đã trở thành người vô hình trong đại gia đình này ư, vậy sau này tôi làm gì còn tiếng nói nữa...
M.B