(Tổ Quốc) - Tôi không biết sếp đứng từ phía sau khi nào. Tôi ngại ngùng lau nước mắt, nhưng anh bất ngờ dúi cho tôi chùm chìa khóa vào tay. Câu nói sau đó mới càng bất ngờ.
Tôi từng có một tình yêu đẹp trước khi kết hôn. Quân trước kia hiểu chuyện, thương tôi bao nhiêu thì lấy về anh lại chê bai, khinh thường vợ bấy nhiêu. Tuy nhiên, tôi vẫn luôn nghĩ rằng do mình chưa đủ tốt mà cố gắng chiều chuộng hơn, nghe lời hơn và nhẫn nhục hơn.
Song cuộc hôn nhân cũng khó mà hạnh phúc nếu một người ra sức vun, một người lại hờ hững muốn phá. Quân lúc nào cũng cáu gắt với tôi. Vợ càng nhịn, anh lại càng được thể mà lấn tới. Nhiều khi anh sai rành rành nhưng vẫn mắng tôi, tôi vặn vẹo lại thì liền lôi chuyện từ bao giờ ra để nói.
Ví dụ đơn giản như chuyện Quân đi đá bóng xong cởi tất, nhét hết ở trong giày. Tôi lại là người đi lôi ra, giặt, phơi và bỏ vào tủ cho. Nhưng sáng hôm sau đi làm, Quân vội vàng ra đi giày, không thấy tất đâu liền ngoác mồm ra mắng vợ bừa bộn, làm đảo lộn cuộc sống của anh.
Đấy, Quân có rất nhiều điều vô lý, nhưng tôi chẳng bao giờ buồn cãi, và cũng không dám cãi. Vì suy cho cùng, anh vẫn là chàng rể tốt, là người chồng trách nhiệm. Lương của tôi không cao, mẹ tôi lại bị bệnh thận cần lọc máu mỗi tuần. Nếu như không phải nhờ có Quân hỗ trợ 8 triệu mỗi tháng thì nhà tôi thật sự vô cùng khó khăn.
Nhưng quan hệ của vợ chồng tôi càng trở nên tồi tệ hơn kể từ khi tôi sinh con gái đầu lòng. Do sức khỏe yếu nên tháng thứ 7 là tôi bắt đầu ở nhà. Thành ra, Quân là người nuôi tôi, nuôi mẹ tôi, và lo cho cả đứa con sắp chào đời. Lúc nào anh cũng lấy đó làm cái cớ để đay nghiến, dằn vặt tôi.
Nhiều lần anh đi uống rượu say về, tôi chạy ra đỡ mà Quân còn đẩy ra, mắng té tát: "Cút đi! Cô, chính cô khiến tôi phải đi tiếp rượu hàng ngày đấy, giờ tỏ vẻ tốt bụng đỡ tôi làm gì? Nếu không phải tôi lấy người vợ vô dụng, bất tài như cô thì tôi đã không mệt như này!"
Tôi đau lòng vô cùng, chỉ muốn hất anh ngã và ôm mặt mà khóc. Nhưng tôi vẫn không dám bỏ mặc người đàn ông đang cưu mang mình và gia đình, nuốt nước mắt vào trong mà đỡ anh, chăm sóc anh. Quân cứ hất ra, tôi lại sấn vào ôm lấy chồng mình...
Cứ nghĩ mình hết lòng như thế chồng cũng sẽ cảm động. Dù sao chúng tôi cũng từng rất yêu nhau mà. Anh lúc nào cũng nói có thể nuôi tôi cả đời, chỉ cần tôi ở nhà nấu cơm cho anh mà... Nhưng sau sinh con tôi và Quân lại tiếp tục cãi nhau thường xuyên chỉ vì chuyện tiền bạc.
Cuối cùng, tôi dứt khoát không cần Quân gửi tiền cho mẹ tôi nữa. Tôi cũng xin đi làm để không bị chồng coi thường. Lúc đó, con gái tôi mới 3 tháng. Tôi vô cùng đau lòng nhưng đành để mẹ chồng trông cháu và đi làm.
Tôi làm tại một công ty về công nghệ, lương cũng chẳng đáng là bao so với chồng, nhưng cũng tạm ổn. Công việc tuy hơi bận, nhưng cũng khiến tôi thấy đầu óc nhanh nhẹ hơn hẳn so với ngồi lì ở nhà cơm nước, bỉm sữa.
Đặc biệt, làm ở đây tôi thấy mọi người rất tốt với mình. Mấy anh chàng làm kỹ thuật tuy hơi dị dị, khô khan nhưng khá tốt. Đi cà phê, trà đá về rất hay tiện mua cho tôi gói hướng dương, bắp rang bơ hay kẹo gì đó...
Một buổi chiều nọ, khi tôi đang làm việc thì bỗng nhận được điện thoại từ Quân. Không hiểu mẹ chồng nói gì với anh mà Quân mắng tôi hết lời. Rằng đi làm ở công ty chỉ mồi chài trai trẻ. Trong điện thoại toàn lưu số đàn ông, rồi thì tiền đi làm còn không đủ mua sữa cho con cũng bày đặt đi làm.
"Cô về nhà trông con cô ngay đi. Tôi trả tiền cô ngang tiền thuê giúp việc, đấy, vừa có tiền vừa được ở gần con nhá! Nghỉ việc ngay đi, làm có vài đồng bạc cũng đi làm!"
Tôi chẳng giải thích được gì, phần vì đang ở cầu thang bộ công ty sợ có người đi qua. Phần vì Quân nói liến thoắng, át hết mọi lời nói uất nghẹn của tôi. Rồi anh lạnh lùng cúp máy. Tôi cứ thế ngồi thụp xuống góc cầu thang khóc nức nở.
- Trong giờ làm mà ra đây khóc vậy à?
Tôi ngỡ ngàng khi có tiếng người cất lên ở phía sau. Tôi không biết sếp của mình đứng đó từ khi nào. Anh nhìn tôi với anh mắt ái ngại, tôi thì xấu hổ, vội vàng lau nước mắt và định đi lên. Lúc này, anh bất ngờ dúi vào tay tôi 1 chùm chìa khóa. Tôi bất ngờ lắm, nhưng câu nói sau đó mới khiến tôi thêm sửng sốt:
- Cô đừng yếu đuối như thế! Về nói với chồng được người đàn ông khác giàu hơn, tốt hơn tặng nhà và xe xem anh ta phản ứng thế nào?
Tôi sốc, chỉ lắp ba lắp bắp. Lúc này, sếp mới bật cười, rồi nói:
- Tôi đùa thôi, tôi không tặng cô đâu. Chỉ là vờ làm thế cho chồng cô sợ thôi ấy mà! Thật ra, tôi đã vô tình lần thứ 2 chứng kiến chuyện gia đình cô thôi. Trước đó, tôi gặp cô và anh ta tại nhà hàng S. Tôi hiểu rằng chồng cô đang coi thường vì anh ta là người kiếm tiền chính trong gia đình. Nếu cô càng nhịn thì càng khiến anh ta lên mặt đấy, chứng minh khả năng của mình đi!
Nghe những lời nói đó, tôi mới ngớ ra, hóa ra bất cứ ai gặp đều dễ dàng nhận ra tôi lép vế tới mức như thế nào. Tôi càng quyết tâm phải thay đổi. Đúng là đừng bao giờ tin vào những lời người đàn ông trước khi cưới "anh sẽ nuôi", "em chỉ cần chăm con thôi"... Phụ nữ ấy, lúc nào cũng cần phải tự chủ tài chính mới có thể vênh mặt lên với chồng.
M52