(Tổ Quốc) - Khi tôi vừa ném nửa quả chanh vào thùng rác, mẹ chồng tương lai vô tình chứng kiến được. Bà thảng thốt hét lên khiến tôi điếng người.
Mẹ tôi hay bảo, thời nay lấy chồng phải kén cả bố mẹ chồng nữa. Bởi bà lo con gái sẽ khổ nếu như gả vào gia đình quá khó. Chẳng đâu xa, ngay phố nhà tôi đã có 3 chị bỏ chồng chỉ vì không chịu nổi tính khí oái oăm của mẹ chồng đấy thôi!
Tôi cũng vâng dạ, tự nhủ sẽ quan sát thật kĩ cách sống, lời ăn tiếng nói của mẹ Quyết. Tuy nhiên, có lẽ do chưa trải sự đời nên vài lần gặp gỡ tôi vẫn thấy bà rất ổn. Ngoài trừ việc có vẻ hơi kĩ tính và tiết kiệm thì mẹ chồng tương lai của tôi cũng là người thương con thương cháu, tâm lý và hiện đại.
Tuy nhiên, khi hai bên gia đình đã nói chuyện cưới hỏi xong xuôi, tôi mới lờ mờ cảm thấy bà không hoàn toàn như những gì đã thể hiện trước đó.
Hôm ấy, nhà Quyết có đám giỗ nhỏ. Tôi cũng tới nhà anh nhiều lần rồi nên quen thân và chẳng phải khách nữa rồi. Thế nên, chị gái anh làm gì, tôi cũng vén tay áo làm cùng việc ấy.
Cả buổi sáng mấy mẹ con và mấy đứa em cùng xúm vào làm 4 mâm cỗ. Sau khi ăn xong xuôi, chị chồng cho con nhỏ bú sữa. Tôi cùng 2 cô em bên nội bê mâm đi rửa bát. Mặc dù chưa về làm dâu nhưng tôi cũng quen với vị trí để đồ đạc các thứ trong nhà hơn hẳn mấy đứa. Thành ra tôi được xem như chủ nhà. Thế nên, các em hầu như chỉ đứng rửa, tôi thì nào là chạy đi kiếm thêm miếng giẻ rửa bát, tìm chiếc rổ to để úp và phơi, rồi thì tìm khăn lau để cô em khác lau lại bàn ghế...
Trong lúc bọc lại các món ăn còn dư bỏ vào tủ lạnh, tôi có tiện tay sắp xếp lại vài món. Ở cánh tủ ngăn mát, tôi thấy có một nửa quả chanh đã cắt dở. Nhìn màu vỏ ngoài hơi vàng, lớp bị cắt thì có vẻ đã ngả màu. Tôi đoán ít nửa quả chanh này cũng phải cắt ra 2-3 hôm rồi. Nhìn nó ôi ôi, cũ cũ, tôi chẳng nghĩ nhiều mà nhặt ra. Rồi tôi thẳng tay ném cái vèo vào thùng rác cách đó mấy bước chân. Chuẩn xác không ngờ.
Nhưng không rõ mẹ chồng tương lai xuất hiện lúc nào. Và bà đã chứng kiến nguyên cái khoảnh khắc tôi cầm quả chanh lên, nhìn ngó đắn đó và cuối cùng là ném bỏ. Ngay khi miếng chanh vừa hạ cánh ở thùng rác, bà bất ngờ kêu lên đầy thảng thốt:
- Ối giời ơi, sao lại ném miếng chanh ấy đi?
Bị giật mình vì tiếng kêu với âm lượng khá lớn của bà, tôi bối rối giải thích rằng nó ôi, nó héo nên bỏ. Mấy cô em đang rôm rả nói chuyện mà cũng phải quay ra nhìn tôi và mẹ Quyết.
Rồi bà mặt mày bí xị, nhìn tôi gằn giọng lên như thể dạy bảo:
- Miếng chanh đó vẫn dùng tốt, việc gì cháu ném nó đi? Ôi là ôi thế nào, nó chỉ héo chút thôi. Bỏ tủ lạnh rồi sao mà hỏng được. Cháu lãng phí như thế mai này sao vun vén tốt cho cuộc sống gia đình?
Hôm nay là 1 miếng chanh, nhưng ngày mai là cái bánh, miếng thịt... thì sao? Không phải bác tiếc miếng chanh nhưng từ những hành động nhỏ có thể đánh giá được tính cách, thái độ của 1 con người đó.
Khoảnh khắc ấy tôi chết điếng. Thật sự sốc vô cùng. Tôi cứ đứng vân vê tà áo mà không nói được gì. Mẹ chồng còn lườm tôi thêm vài lượt, thao thao rằng miếng chanh ấy hoặc là dùng lại được, hoặc là cứ để đó khử khuẩn và cho thơm tủ lạnh. Chỉ những người thiếu kinh nghiệm như tôi mới ném thẳng vào thùng rác. Chốt hạ, bác ấy bảo tôi rằng tới đây được mấy lần mà đã nghĩ mình là chủ nhà?
- Cháu về đây được mấy lần? Cháu nghĩ mình đã là chủ nhà rồi đấy à mà tự quyết định cái gì giữ cái gì bỏ trong nhà này? Đừng có mà vượt quyền! - Nguyên văn câu nói của mẹ chồng tương lai.
Câu nói ấy khiến tôi đau đớn và tức giận, tôi nuốt nước mắt và chào mọi người ra về ngay lập tức. Mấy cô em cũng xúm vào nói đỡ vài câu và bảo tôi đừng nghĩ. Nhưng mẹ chồng tương lai vẫn không hạ giọng, tôi cũng chẳng chịu nổi.
Sau hôm ấy, tôi nói chia tay với Quyết. Anh ra sức níu kéo, nhưng tôi đã kiên quyết. Thực sự chuyện hủy hôn chỉ vì miếng chanh nghe quá vớ vẩn, nhưng thái độ của mẹ chồng như thế e rằng mai này tôi khó mà sống được. Hiện tại, bố mẹ đã đồng ý cho tôi chia tay. Còn Quyết vẫn gọi cho tôi, bố mẹ tôi mỗi ngày...
M52