(Tổ Quốc) - Thấy mẹ chồng quê mùa, lại lớn tiếng cãi lộn, tôi không dám ra mặt nhận là người thân của bà. Thế là tôi biết hết mọi chuyện, nhưng lại chọn cách trốn đi, bỏ mặc bà ở đó.
Định với tôi cùng quê, nhưng mức sống của 2 nhà lại chênh lệch rất lớn. Nhà tôi sát phố, bố mẹ khá biết cách hưởng thụ. Trong khi đó, mẹ Định - tức mẹ chồng tôi lại khá tằn tiện, tiết kiệm và chẳng bao giờ chịu đi ăn hàng.
Hồi đầu tôi thấy bà cũng đáng thương. Tính cách của bà như vậy âu cũng do từ xưa tới giờ luôn phải sống trong khó khăn, thiếu thốn. Thậm chí tới bây giờ Định đã có việc làm ổn định, lương cao, chúng tôi còn sắp mua nhà Hà Nội tới nơi thì mẹ chồng vẫn không khác chút nào. Có chăng là bà bỏ bớt đi 1 chút ruộng, dành thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn vì tuổi đã cao.
Tuy nhiên, khi đã về làm dâu, tôi lại thấy bà rất phiền. Bà cứ lải nhải mãi bài ca "con làm vợ cần phải tiết kiệm", "đừng chi tiêu hoang phí", "chịu khó nấu nướng ở nhà, mang đồ từ quê ra cho tiết kiệm"... Tôi biết, điều bà nói không sai, nhưng 1-2 lần đủ rồi. Đằng này lần nào tôi về cũng căn dặn, gọi điện thoại lên 10 phút thì tới 3-4 phút dạy dỗ con dâu chi tiêu. Bà nghĩ tôi kém cỏi quá không biết cách quản tiền à, hay là tôi vẫn đang hoang phí tiền con trai bà?
Chính vì lẽ đó, nhiều lần tôi bực mình bảo Định nếu mẹ chồng gọi thì anh tự đi mà nghe, nói tôi bận. Chồng cũng buồn buồn, bảo tôi đừng khó với bà. Tại bà chân chất, không khéo nói chuyện nên hay nói mãi một chủ đề cho có chuyện để nói chứ không có ý trách móc, chê trách gì tôi...
Nhưng nói gì thì nói, tôi vẫn rất bực mình. Sự ác cảm của tôi với bà cứ lớn dần...
Đặc biệt, mỗi lần bà lên Hà Nội tôi cũng thấy rất phiền. Bà không chịu ra ngoài ăn vì tốn tiền, trong khi chúng tôi chỉ muốn bà được mở mang một chút. Rồi bà lại bảo tự nấu, thậm chí còn tự trổ tài.
Tôi không phủ nhận khả năng nấu nướng của mẹ chồng, nhưng bà bỏ quá nhiều muối. Tôi than thì bà lại bảo như thế ăn cho được nhiều bữa, ăn không hết đem cất cho bữa sau. Cái thói tiết kiệm thái quá của bà thật sự khiến tôi có phen muối mặt với bạn bè.
Như hôm gần đây, bà lên chơi. Trưa cả nhà ăn cá kho, canh ngao với đậu phụ chiên đều còn dư. Bà đem gói, bỏ tủ lạnh cả. Tối ấy, tôi nói nhà có khách, sẽ tự tay chuẩn bị cơm nước. Mọi thứ ổn cả, cho tới khi vào mâm, mẹ chồng tôi bỗng bê ra mấy cái món còn thừa kia rồi hồ hởi bảo: "Từ từ ăn con ơi, mẹ đang đun lại mấy món này. Ăn cho hết mấy món này đi, trưa ăn có tí, giờ dư nhiều quá!".
Bạn tôi nhìn mấy món đó có vẻ hơi ái ngại. Và thế là trong bữa ăn nó vẫn phải cố gắp dù không hào hứng gì.
Tuy nhiên, chuyện mới xảy ra hôm qua khiến tôi thấy vô cùng xấu hổ. Hình như, tôi đã quá khắt khe với mẹ chồng...
Tôi xin nghỉ để đi khám thai, mẹ chồng đi cùng với tôi vì bà rất háo hức được thấy cháu sau gần 2 năm trời có con dâu. Sau khi xong xuôi, hai mẹ con tôi tạt vào một chợ đầu mối để mua thực phẩm cho rẻ.
Trong khi tôi đang mua ít cam ở hàng bên này thì mẹ chồng lại chạy sang sạp tôm, cua. Rồi chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, bà và người bán hàng cãi nhau ỏm tỏi.
Người kia thậm chí còn chỉ vào mặt mẹ chồng tôi mắng là đồ nhà quê, đồ tính toán, keo kiệt, chi li từng đồng. "Vài nghìn bạc nhà bà mà tưởng là to à, kì kèo thêm bớt, mệt! Về quê mà mặc cả nhớ! Đây không bán cho nữa!" - giọng người bán hàng oang oang lên.
Tôi đứng bên này, thấy mọi người xúm vào cũng tò mò. Tuy nhiên, tôi rất xấu hổ. Tôi sợ ra đó mọi người sẽ biết tôi có người mẹ chồng quê mùa, bảo thủ ấy... Nghĩ một hồi, tôi lùi lại, đứng nép vào một gian hàng khác coi như không hay biết gì.
Nhưng tiếng mẹ chồng tôi vang lên như rót vào tai: "Chị cân không đúng, tôi mới nói chứ. Đã thế lại tranh thủ lúc tôi không để ý nhặt toàn cua chết. Tôi tiếc tiền đấy, nhưng mua cho con dâu với cháu tôi thì tôi không tiếc đâu. Chị có bán tôi cũng không mua nữa đâu".
Nghe câu nói ấy, tôi nghẹn lại. Rồi nước mắt cứ thế chảy ra. Chẳng hiểu sao tôi lại lẩn trốn chỉ vì sợ bị mất mặt, trong khi mẹ chồng tôi cãi vã với người ta cũng chỉ vì muốn mua món ngon, món bổ cho tôi...
M52