(Tổ Quốc) - Dù lời lẽ của anh ta có cảm động tới đâu, tôi vẫn không thể quên đi chuyện ngày xưa!
Trước năm 30 tuổi, cuộc đời tôi gói gọn trong 2 từ: bi đát! Để đi đến cuộc hôn nhân hạnh phúc với người chồng hiện tại, tôi đã phải sống trong bao nỗi hờn tủi suốt nhiều năm liền.
Tốt nghiệp Đại học bằng giỏi, tôi tự tin đi xin việc ở nhiều công ty, thử sức với đa dạng lĩnh vực, môi trường. Năm 25 tuổi, sau khi may mắn và vinh hạnh được lên chức trưởng phòng, tôi đã có cơ hội đi gặp đối tác nhiều hơn. Và ở đó, tôi gặp Vinh. Anh ấy là một khách hàng ưu tú của công ty tôi, đôi bên thường đàm phán và ký kết được nhiều hợp đồng đắt giá. Thực ra Vinh thì không phải là chủ của công ty đối tác, nhưng anh ấy là "chìa khóa" của công ty đó, thành ra được trọng dụng và sếp lớn tin tưởng.
Sau một vài lần gặp mặt Vinh với danh nghĩa đối tác, tôi được anh ấy chủ động mời đi cafe. Ban đầu tôi cũng chỉ nghĩ mối quan hệ này không hơn gì bạn bè, tức là rảnh thì đi ăn sáng uống cafe ngồi nói với nhau dăm ba câu chuyện. Tôi cũng kết bạn trên mạng xã hội với Vinh, chúng tôi biết khá rõ về cuộc sống riêng tư của nhau. Thế rồi dần dần, tôi đã phải lòng anh ấy lúc nào chẳng hay. Chính Vinh cũng có cảm nhận tương tự, anh ngỏ lời trước, tôi đồng ý tắp lự.
Chúng tôi yêu nhau trong bóng tối, cả nghĩa đen cả nghĩa bóng. Vì là công ty đối tác nên mọi người rất ngại chuyện công khai, sợ nếu vỡ lở sẽ nảy sinh nhiều vấn đề. Những lần đi chơi, hẹn hò, Vinh thường đèo tôi bằng ô tô, đến những quán cafe vắng vẻ, kín đáo, thậm chí còn cách xa trung tâm thành phố vì không muốn ai biết. Thực ra với phụ nữ, đó là một thiệt thòi lớn, nhưng vì tôi biết nghĩ cho cả hai nên chẳng phàn nàn gì cả.
Đến một ngày, đồng nghiệp của Vinh phát hiện ra sự thật, đã chơi xấu anh ấy một vố. Người đó dùng miệng lưỡi sắc bén, khiến cho công việc của Vinh gặp nhiều bất trắc. Thậm chí đến tôi cũng bị ảnh hưởng. Mà ngặt nỗi, đúng thời điểm đó, tôi lại phát hiện mình đang mang đứa con của Vinh. Đến độ tuổi chín muồi, tôi cũng nghĩ mình lấy chồng là ổn. Vậy mà Vinh nhẫn tâm cắt đứt liên lạc, coi như không hề quen biết tôi. Cuối cùng, điều gì đến cũng đến. Anh chia tay tôi, chấm dứt đoạn tình này.
Chuyện chưa dừng lại ở đó, tôi vì quá đau khổ nên đã làm mất em bé. Phải đến khi nhập viện cấp cứu, Vinh mới biết tôi mang thai, nhưng mọi thứ đã quá muộn màng. Bố mẹ tôi cấm không cho Vinh bén mảng đến thăm tôi.
Sau chuỗi những điều đau lòng xảy ra, tôi xin nghỉ việc ở công ty đó, không còn muốn dính dáng gì tới kỷ niệm cũ. Không chỉ vậy, tôi còn tự giam mình trong phòng, suy nghĩ lại tất cả. Thực sự đối với tôi lúc đó mà nói, nó quá kinh khủng, làm sao mà một người 27 tuổi lại phải đương đầu với ngần ấy thứ? Tôi mất 3 năm để hồi phục, cũng là khoảng thời gian nghiệt ngã không kém. Ngày ngày đau khổ nhớ con, nhớ Vinh. Nhưng nghĩ lại thì 3 năm cũng đáng.
Sau đó tôi gặp người chồng hiện tại, tôi rất hạnh phúc vì anh ấy đã bù đắp cho tôi tất cả. Mọi thứ đến rất tự nhiên. Tôi hiện tại 34 tuổi, có con gái 3 tuổi, chồng làm ra nhiều tiền, đủ nuôi vợ con đàng hoàng, nhà cao cửa rộng.
Hôm Tết vừa rồi, khách khứa đến nhà, có mấy đứa trẻ chơi ở sân còn người lớn trong nhà nói chuyện. Lát sau tôi thấy con vào dúi cho tôi phong bao lì xì đỏ, tôi hỏi "Của ai thế con?" thì bé nói lắp bắp: "Chú... ngoài cổng..."
Bỗng tôi giật mình, vội vàng ra xem thế nào vì ở sân có mấy đứa con nít còn bé, nhỡ có ai lạ dụ dỗ thì nguy hiểm. Không ngờ, đứng ở đằng xa xa, tôi thấy Vinh... Đúng là Vinh, tình cũ của tôi. Theo phản xạ thông thường, tôi chạy về phía anh và nói: "Anh tới đây làm gì?". Vinh giãi bày: "Anh muốn thấy em hiện tại hạnh phúc thế nào. Con gái em xinh giống mẹ thật, giá mà ngày xưa con của chúng ta còn sống thì giờ chắc đã gần 7, 8 tuổi rồi nhỉ... Anh hối hận lắm..."
Tôi đã thẳng thừng nói Vinh về nhà đi, giờ mỗi người có cuộc sống riêng rồi nên không nhất thiết phải làm phiền nhau. Cứ nhìn thấy anh ta, chuyện cũ lại ùa về. Nhưng giờ may mắn thay, tôi đã được hạnh phúc. Còn anh ta thế nào thì tôi mặc kệ.
M.B