Sinh nhật 32 tuổi của tôi, chồng dắt tay tôi ra tiệm xăm hình với lý do khiến ai cũng khóc

(Tổ Quốc) - Anh chủ tiệm nhiệt tình giảm giá hẳn một nửa cho hình xăm của tôi, còn nói rằng 12 năm làm nghề anh chưa từng gặp câu chuyện nào ý nghĩa như thế.

Tôi không phải là đứa giỏi ăn nói, tính cách cũng khép kín từ nhỏ nên gần như có chuyện gì rất ít khi tôi chia sẻ với ai. Ngày bé mẹ tôi đi chợ bán rau chở theo 2 đứa con kẹp nhau sau xe đạp, tôi rất hay bị nan hoa kẹp vào chân do em trai cứ ngọ nguậy không chịu ngồi im. Gót chân xước chảy máu hết cả, nhưng tôi chưa bao giờ khóc nhè, mách mẹ hay ăn vạ.

Mãi sau này mẹ mới biết gót chân tôi chai sần chằng chịt sẹo là vì đâu. Tôi thích ăn đùi gà lắm, nhưng hồi bé nhà nghèo, cả năm có mỗi dịp Tết được nhìn thấy con gà luộc trên mâm, tôi luôn nuốt nước miếng nhường thằng em trai cả 2 cái đùi. Bố mẹ tôi thì mặc định chị lớn phải nhường em, nên chẳng bao giờ biết tôi thích ăn gì, tôi ước có gì trong đêm Trung thu...

Năm tôi lên 10 thì bố mẹ cãi nhau, đánh nhau, rồi ly dị. Ngày ấy trong xóm nhỏ nhà tôi toàn dân lao động nghèo, nên chuyện bố mẹ tôi ly hôn là chủ đề gây chấn động được bàn tán khắp nơi. Cách đây 20 năm ít ai dám làm chuyện đó lắm, gia đình nào cũng có mâu thuẫn nhưng mà họ chẳng dám xé đôi tờ đăng ký kết hôn như bố mẹ tôi. Thằng em trai theo bố chuyển đi chỗ khác, còn tôi với mẹ ở lại trong căn nhà cấp 4 ọp ẹp.

Mẹ tôi điên cuồng lao đầu vào công việc, xin vào làm xưởng may rồi nhảy sang nhà máy diêm, tích cóp từng đồng cho tôi ăn học. Tôi bị lũ trẻ con trong xóm kỳ thị không chơi cùng, bởi chúng nói tôi là đứa không cha, đứa lì lợm, cả ngày chỉ đi học rồi ở rịt trong nhà. Ước mơ của tôi khi ấy là nhất định sẽ xây ngôi nhà thật to để tặng mẹ, kiếm thật nhiều tiền thoát khỏi cái xóm ấy.

Sinh nhật 32 tuổi của tôi, chồng dắt tay tôi ra tiệm xăm hình với lý do khiến ai cũng khóc - Ảnh 1.

(Ảnh minh họa)

Rồi cuộc sống yên bình của mẹ con tôi liên tục bị quấy phá bởi lũ côn đồ. Hóa ra bố tôi đi vay nặng lãi, lười không đi làm nên chẳng có tiền nuôi em trai tôi, chủ nợ xiết từ cái xe máy cà tàng đến cái tủ tôn đựng quần áo, hết đồ để xiết chúng mò đến nhà tôi đập cổng đòi tiền. Mẹ tôi đội mưa gió lao đi đón con giữa đêm, giành giật thằng em tôi đến rách cả quần áo, cuối cùng cũng ôm được nó về nhà đoàn tụ với tôi, tuyên bố cắt đứt với chồng cũ. 3 mẹ con khóc to hơn cả trời mưa, tôi oán hận ông trời sao lại khiến số phận gia đình tôi cay đắng như vậy. Rồi đêm ấy, lần đầu tiên tôi cầm dao cố cắt cổ tay, mẹ phát hiện ra nên tát tôi cái đau như trời giáng.

Năm 18 tuổi, tôi đỗ Đại học trong niềm sung sướng vỡ òa. Nhưng tôi chẳng dám khoe với ai vì tiền học phí đào đâu ra, mẹ tôi lao lực do làm việc nhiều nên suốt ngày ốm bệnh, thằng em trai thì vẫn còn non nớt. Tôi định giấu tờ thông báo nhập học đi, giả vờ trượt để đi xin việc kiếm tiền nuôi mẹ với em. Nhưng mẹ đã phát hiện ra khi xếp lại tủ đồ cho tôi, rồi mẹ khóc ngất cầu xin tôi đừng bỏ dở việc học. Cả tương lai của tôi và mẹ đều nằm trong tấm bằng Đại học, dù mẹ có bán nhà cũng muốn tôi trở thành cử nhân.

Thế là mẹ bán nhà thật, khăn gói lên Hà Nội đi thuê trọ với 2 đứa con. Mẹ nhờ người quen xin cho thằng em học tiếp cấp 2, còn tôi thì trở thành tân sinh viên trường Sư phạm. Mẹ tự hào lắm, mẹ mong tôi đứng trên bục giảng làm nghề giáo cao quý. Để kiếm tiền nuôi 2 con ăn học, mẹ nhận đủ việc để làm, từ rửa bát thuê đến sửa quần áo tại nhà.

Ngày tôi tốt nghiệp, mẹ mua hẳn bộ quần áo mới cho 2 chị em. Sau đó tôi được nhận làm giáo viên hợp đồng ở một trường tiểu học, chính ở đây tôi đã quen chồng mình. Anh là trẻ mồ côi, nhưng học giỏi nên được ưu ái làm giáo viên dạy thể dục ở ngôi trường nhỏ. Tôi lạnh lùng khó gần là thế nhưng anh lại yêu thầm suốt 2 năm, sau thời gian dài đò đưa tôi cũng đồng ý làm vợ anh.

Chúng tôi có 1 đứa con trai, cuộc sống tuy không giàu nhưng rất hạnh phúc. Mẹ tôi thuê một căn nhà lớn hơn, quây quần cùng con cháu. Nhưng càng lớn cuộc sống càng nhiều áp lực, tôi dần rơi vào trầm cảm. Mỗi lần gặp biến cố gì đó hoặc chuyện buồn, tôi lại vô thức cầm dao rồi cứa lên da. Chẳng ai biết điều đó vì tôi đi dạy hoặc ra đường vẫn tỏ ra bình thường. Nhưng chồng tôi thì biết. Nhiều lần anh khóc ôm tôi, van xin có, năn nỉ có, quát mắng có, còn dọa nạt tôi rằng nếu cứ làm hại bản thân thì anh sẽ mang con bỏ đi.

Anh bắt tôi đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng tôi không chịu. Tôi cứ thấy sự mệt mỏi vô hình đè nặng lên mình, nhất là từ lúc sinh con đến nay tôi rất stress. Tôi hay nổi giận vô cớ, tâm trạng thất thường, khiến cho mẹ và em trai sợ hãi. Đồ đạc trong nhà tiện tay là tôi đập, có bữa tôi còn kệ con đói khóc chẳng cho nó bú, chỉ ngồi một góc trống rỗng.

Cả nhà đều lo lắng cho tôi nhưng bất lực không biết phải làm sao. Đến ngày sinh nhật 32 tuổi của tôi cách đây 1 tuần, chồng đã tặng một món quà khiến tôi bừng tỉnh. Hôm ấy anh nhờ mẹ tôi trông cháu, rồi lấy xe chở tôi lên khu phố cổ. Anh cứ dắt tay tôi đi như kẻ vô hồn, chui vào một tiệm xăm nhỏ trong khu tập thể cũ. Chủ tiệm hỏi anh muốn xăm gì, chồng chỉ vào tôi nói một câu khiến ai cũng ngỡ ngàng.

- Không phải em, mà vợ em xăm anh ạ. Nhờ anh chọn giúp một hình thật đẹp, hoa lá gì cũng được, miễn là nhẹ nhàng đáng yêu để vợ em sau này không làm tổn thương chính mình nữa. Cổ tay cô ấy cũng hơi nhiều sẹo, em muốn tặng vợ hình xăm để che hết đi. Cả phần đời sau này, em chỉ mong cô ấy hạnh phúc.

Nghe anh nói xong mà tôi nín thở, nhìn chồng với đôi mắt tròn xoe. Vài giọt ấm nóng chảy ra từ khóe mắt, trong đầu tôi lóe lên ý nghĩ không được xăm, mình làm nghề giáo cũng không được phép như thế. Dường như chồng hiểu được suy nghĩ ấy, anh bảo chẳng sao cả, em cứ mặc áo dài tay che đi, hoặc anh mua mỹ phẩm để em bôi lên giấu đi cũng được.

- Anh thật sự mong em hãy nhận món quà này. Mỗi khi định làm chuyện dại dột, hãy nhìn vào hình xăm và tỉnh táo lên, nhớ đến bố con anh, nhớ đến mẹ, đến em trai của em, nhớ rằng xung quanh em còn có bạn bè và những người rất yêu quý em. Phải cười thật nhiều và sống tốt vợ ạ, đừng buồn nữa, có anh luôn ở đây!

32 tuổi tôi vẫn chưa hoàn thành được tâm nguyện mua nhà cho mẹ ở, chưa báo hiếu được cho mẹ, chưa nuôi dạy con mình nên người, và tôi vẫn yêu lũ trẻ ở trường lắm. Và tôi chợt nhận ra mình may mắn biết bao khi lấy đúng người chồng tâm lý. Nếu chị em đang trầm cảm như tôi và luôn suy nghĩ tiêu cực, hãy nhìn vào những thứ tốt đẹp quanh mình để cố gắng nhé!

Aries

Tin mới