(Tổ Quốc) - Vào ngày hạ quan mẹ, tôi gọi điện cho vợ và thông báo chuyện bà đã mất, nhưng vợ chỉ lạnh nhạt nói một câu xin chia buồn rồi tắt máy.
Có lần tôi hỏi nhỏ con bé có muốn tôi về sống chung không? Tôi còn dụ dỗ nói sẽ cưng chiều con, đưa con đi chơi, tết tóc cho con… Tưởng con bé đồng ý liền, nào ngờ con lắc đầu nguầy nguậy nói rằng không muốn, con bảo rằng không muốn mẹ phải khổ nữa. Có lần con hỏi mẹ sao con không có ba, mẹ bảo vì ba làm khổ hai mẹ con nên mẹ phải rời khỏi quê nhà vào đây sinh sống, nên con không muốn có thêm ba nữa.
Nghe con nói mà mắt tôi cay cay, tôi biết mình có lỗi nhiều lắm, nhưng chẳng lẽ chừng ấy năm qua đi, vợ không thể tha thứ cho tôi sao?
Chiều hôm đó tôi nhận được tin mẹ bị ốm nặng, bố bảo tôi về gấp. Tôi chỉ kịp nói lời chào với hai mẹ con rồi vội vã mua vé máy bay trở về. Mẹ tôi bị đột quỵ, đã được cấp cứu và tạm qua cơn nguy hiểm nhưng và vẫn rất yếu và có khả năng "đi" bất cứ lúc nào.
Những ngày sau đó, tôi ở viện chăm sóc mẹ, bù đắp lại 8 năm không thể báo hiếu mà còn làm bà đau khổ thêm. Mẹ tôi già đi một cách nhanh chóng, chỉ một tuần trong viện mà trông bà không ai nghĩ mới ngoài 60, nhìn bà như thể đã 80 tuổi rồi vậy. Mái tóc bạc trắng, da nhăn nheo. Bà bảo không còn sống được bao lâu nữa, mong ước lớn nhất là nhìn thấy tôi yên bề gia thất. Bà bảo nếu tôi đã tìm được vợ con rồi thì mang hai người về cho bà gặp lần cuối trước khi nhắm mắt. Bà muốn nhìn thấy cháu nội, còn nếu họ không chấp nhận tôi nữa thì bà mong tôi có thể lấy một người khác.
Bà bảo tôi là cái gai trong tim bà, chừng nào tôi còn long đong lận đận thì bà có chết cũng không thể yên lòng. Trong 4 người con, 2 trai 2 gái, thì tôi là đứa con bà thương nhất. Tuổi trẻ thì nông nổi, giờ biết suy nghĩ chín chắn trưởng thành hơn thì lại già rồi mà vẫn cô độc. Bà không trách vợ con tôi vì đã bỏ tôi trong lúc tù tội, vì tôi đáng bị như thế, nhưng tôi là con trai bà, bà vẫn cầu mong tôi được hạnh phúc.
Nhiều lần tôi gọi điện cho vợ, nói rõ tình cảnh của mẹ và mong vợ đưa con về thăm bà. Nhưng cô ấy dứt khoát trả lời rằng không. Cô ấy đã cắt đứt với gia đình tôi rồi thì đừng về làm gì, sau lại sinh rắc rối. Con gái cũng không biết sự tồn tại của nhà ông bà nội, giờ gặp nhau xong rồi bà qua đời thì con chỉ thêm buồn chứ chẳng giúp ích được gì.
Tôi đã trách vợ lạnh lùng nhẫn tâm và giận cô ấy nên 1 tháng sau đó, tôi đã không gọi điện cho vợ dù tôi nhớ con quay quắt. 1 tháng đó mẹ tôi 4 lần cấp cứu. Tâm trí tôi dồn hết vào việc chăm sóc mẹ nhưng rồi bà cũng ra đi trong một đêm nóng nực mà chưa được gặp lại cháu gái và cũng không hề được nhìn thấy tôi lấy vợ mới. Tôi có lỗi với mẹ rất nhiều.
Vào ngày hạ quan mẹ, tôi gọi điện cho vợ và thông báo chuyện bà đã mất, nhưng vợ chỉ lạnh nhạt nói một câu xin chia buồn rồi tắt máy...
(Còn tiếp)
Kas Nguyen