(Tổ Quốc) - Rời khỏi nhà bố mẹ vợ nhưng tôi vẫn không từ bỏ ý định tìm vợ con để chuộc lỗi. Phải tới 8 tháng sau, tôi mới có đầu mối...
9 năm trước, lúc đó tôi vẫn là một gã thanh niên nông nổi bồng bột. Trong một lần ăn nhậu cãi vã với một nhóm người khác, tôi cùng đám bạn đánh nhau với người ta dẫn đến vô ý làm chết người. Tôi bị xử tù 9 năm nhưng do cải tạo tốt nên tôi được ra tù trước thời hạn 1 năm.
Thời gian ở tù, tôi thấm thía rất nhiều thứ mà mình đã bỏ qua. Quả thực đến lúc giam mình sau song sắt tôi mới thấy thương vợ con và trách mình ngu dốt nhưng mọi thứ đã muộn. Lúc đó con tôi mới được 2 tuổi, vợ thì bán hàng ăn ở ngoài chợ, vất vả biết bao nhiêu, thế mà chỉ vì một phút nông nổi của mình, tôi làm khổ cả gia đình, bố mẹ rồi vợ con. Tôi còn bị anh chị em coi thường. Những năm tháng trong tù, chỉ có vợ và mẹ đến thăm tôi, còn không một người nào khác nữa.
Rồi vợ cũng không đến, lần cuối cùng vợ tới gặp tôi, cô ấy nói không thể chịu đựng thêm được nữa, từ giờ cô ấy sẽ coi tôi như người đã chết.
Mẹ tôi đến thăm cũng không nói gì về chuyện vợ con. Hỏi thì bà bảo họ vẫn khỏe, chắc bận quá nên không tới thăm được. Tôi biết mẹ nói dối nhưng chẳng biết phải phản bác lại làm sao.
Sau khi ra tù, tôi về nhà thì mới biết vợ và con gái đã dọn đi nơi khác. Tôi tìm đến nhà bố mẹ vợ thì họ cũng bảo không biết tin tức gì. Tôi ăn vạ ở đó 3 ngày, ngồi ngay trước cổng nhà bất chấp nắng mưa đêm hôm để cầu xin bố mẹ vợ cho biết địa chỉ vì tôi tin rằng không có lý gì họ lại không biết chỗ ở của vợ con tôi. Nhưng không ngờ họ rất sắt đá.
Cuối cùng anh vợ nói một câu khiến tôi phải rời đi: "Chú cứ ngồi ở đó đến chết thì cũng không ai nói cho chú biết đâu. Đừng trách nhà tôi. Chú có biết em gái tôi khổ vì chú như thế nào không? Nếu chú còn tình người thì chú buông tha cho nó".
Dù rời khỏi nhà bố mẹ vợ nhưng tôi vẫn không từ bỏ ý định tìm vợ con để chuộc lỗi. Phải tới 8 tháng sau, tôi mới có đầu mối do chăm chỉ lội ngược đọc từng dòng comment trên facebook của một người bạn thời cấp 3 của vợ. Vợ tôi đã chuyển vào Đà Nẵng, cô ấy vẫn mở quán bán bún phở.
Tôi bỏ hết công việc (lúc này tôi đang làm thợ hàn gò ở xưởng sắt thép cho một người anh họ) để vào Đà Nẵng tìm vợ. Tôi đi khắp các chợ trong đó, tìm từng ngóc ngách và cuối cùng cũng tìm thấy vợ đang bưng bún cho khách.
Lúc đó tôi xúc động muốn bật khóc. Con gái tôi sau gần 9 năm không gặp đã lớn phổng lên, đã biết giúp mẹ nhặt rau, thu dọn bát đũa. Tôi ngồi từ xa ngắm nhìn vợ con cả ngày trời cho tới tận lúc cô ấy dọn dẹp ra về thì mới bẽn lẽn theo sau.
Nhưng khi đến tận cổng một căn nhà nho nhỏ khuất trong ngõ, bỗng dưng vợ mở cửa bảo con vào trong trước, sau đó cô ấy khóa cổng, quay ra đi ngược lại phía tôi. Tôi sợ hãi nấp sau cây cột điện, vợ đứng dưới tàng cây lên tiếng gọi: "Anh ra đây. Tôi biết anh theo dõi mẹ con tôi cả ngày hôm nay, tôi cũng biết anh đi theo mẹ con tôi rồi. Ra đây".
(Còn tiếp)
Kas Nguyen