(Tổ Quốc) - Chồng dám giở trò với tôi chỉ vì một người đồng nghiệp...
Chẳng bao giờ tôi nghĩ sẽ có ngày người chồng mà tôi thương yêu hết mực lại bạo hành tôi về thể xác. Trước đây, anh hiền lành, chiều vợ con và chẳng bao giờ lớn tiếng với tôi. Từ hồi chuyển việc, anh như biến thành con người khác.
Khi chồng làm công việc cũ, hàng tháng thu nhập của cả hai khoảng 30 triệu, đủ sinh hoạt thoải mái 3 người mà vẫn dành dụm được chút ít dự trù tương lai. Tài chính trong nhà tôi sẽ là người kiểm soát. Tôi bảo chồng anh ấy chỉ cần đưa tiền sinh hoạt phí thôi còn phải giữ lại cho mình chút tiền để tiện chi tiêu. Tuy nhiên chồng nói tôi là phụ nữ sẽ biết dùng đồng tiền hiệu quả. Vả lại nhu cầu của chồng tôi cũng không nhiều, có giữ thêm tiền thì chẳng động đến, thà là cứ đưa hết cho vợ thì hơn.
Cuộc sống tưởng chừng cứ chảy trôi ổn định nhưng nào ngờ có quá nhiều thứ ập đến. Năm ngoái vì tình hình dịch bệnh căng thẳng, làm ăn thất bát nên công ty của chồng tôi đã phá sản. Thực ra trước đó công ty vẫn vận hành rất chắc, bằng chứng là vị trí của chồng tôi tuy chưa làm sếp nhưng lương tháng vẫn tầm 20 triệu. Ấy vậy mà đùng một cái, giám đốc sang nước ngoài, chẳng còn ai lãnh đạo tốt thành ra công ty giải thể. Chồng tôi chính thức thất nghiệp.
Xin việc ở thời điểm năm ngoái thực sự khó khăn. Chồng tôi đành chấp nhận làm trái ngành nghề anh vẫn theo đuổi để tìm một hướng đi mới.
Công việc cũ của chồng là nhân viên phát triển dự án, còn công việc mới lại là sale sản phẩm. Do đặc thù khác nhau nên từ năm ngoái, chồng tôi bắt đầu chú tâm đến ngoại hình nhiều hơn. Trang phục khi đi làm không còn thoải mái như trước nữa mà lúc nào cũng phải mặc áo sơ mi đi giày Âu.
Tôi cảm nhận gia đình mình bắt đầu có sự biến chuyển rõ rệt sau khi chồng đi làm sale. Anh ấy phải gặp gỡ nhiều người hơn, tham dự sự kiện thường xuyên mà đặc biệt thu nhập đôi chút bấp bênh. Tháng nào ăn nên làm ra có thể lên tới 40 triệu, nhưng những tháng mất khách thì chỉ còn vài ba triệu đồng lương cứng. Nhiều lần tôi khuyên chồng đây không phải nghề mà anh gắn bó ổn định được mà chồng tôi lạc quan lắm, luôn nghĩ rằng bản thân vẫn sẽ sống tốt với nghề sale. Thôi thì thời buổi kinh tế khó khăn, tôi cũng nghe theo anh.
Nhưng dù thu nhập ở ngưỡng nào, chồng cũng vẫn làm theo nguyên tắc trước giờ đề ra: Tiền đưa hết cho vợ, khi nào cần chi gì mới xin.
Sáng hôm qua, anh ấy nói thèm xôi xéo ở ngoài chợ nhưng vì tôi đang bận đưa con đi học mẫu giáo nên có nhắn nếu anh đói bụng thì cứ ra ngoài chợ mà ăn. Tôi để tờ 5 ngàn đồng lên bàn vì trong ví đang có tiền lẻ, vả lại bình thường mua về chồng cũng chỉ ăn được ngần ấy.
Buổi sáng sau khi đưa con tới nhà trẻ, tôi về nhà làm mì tôm ăn. Được tầm vài phút thì chồng đi ăn sáng về. Chẳng hiểu sao anh ấy mặt hằm hằm rồi bỗng bất ngờ giơ tay tát tôi một phát điếng người.
Tôi sững sờ và cực kỳ bẽ bàng, hỏi lại vì sao anh hành xử như thế. Ngờ đâu, những câu nói trách móc của chồng làm tôi tủi thân vô cùng:
"Cô để có 5 ngàn đồng ăn sáng mà được à, loại đàn bà hẹp hòi, bủn xỉn!"
Tôi trừng mắt: "Bình thường anh vẫn ăn xôi 5 ngàn cơ mà?"
Chồng nói tiếp, lúc này tôi mới vỡ lẽ:
"Tôi gặp đồng nghiệp là người sống ở khu bên kia cũng đi chợ và vào cùng hàng xôi. Thấy tôi, cô ta liền móc mỉa vì ở công ty hay cạnh tranh doanh số. Cô ta nói tôi kẹt xỉ, đi ăn sáng cầm có 5 ngàn đồng, trong người không còn tiền hay sao mà phải ăn hà tiện đến thế. Tôi đến bẽ mặt giữa cả chợ. Nếu hôm nay cô để dư tiền ở nhà thì có phải là tôi đã chẳng ê chề như bây giờ không? Từ nay về sau, tiền ai người nấy tiêu!"
Lòng tôi nghẹn đắng. Ra là anh so đo với đồng nghiệp, xấu hổ vì mất mặt nên về nhà trút lên vợ. Được, nếu anh ấy muốn, tôi không giữ một đồng nào nữa! Sau chuyện này, có lẽ tôi phải tự nhìn nhận lại bản thân và cuộc hôn nhân. Liệu rằng khi chồng chuyển công việc mới, lòng dạ anh cũng đã thay đổi chăng...
M.B