(Tổ Quốc) - Chẳng qua đang lúc khó khăn tôi mới phải vay, chứ bình thường anh rể chạy dài cũng không kịp vợ chồng tôi.
Chuyện đã xảy ra nhưng tôi nghĩ rất nhiều và giờ mới kể lại. Bởi suy cho cùng, vẫn là người một nhà mà bô bô mọi chuyện lên cho thiên hạ biết thì cũng không hay... Thế nhưng tôi chờ mãi vẫn chẳng thấy anh rể có động thái gì.
Gia đình tôi chỉ có 2 chị em gái hơn kém nhau 3 tuổi. Chị tôi là người trọng tình cảm, vì thế kết hôn với với anh Khánh dù anh này chẳng có điều kiện gì. Được cái sau 4 - 5 năm kết hôn cũng tích cóp được 1 khoản, tự xây được ngôi nhà 1 tầng.
Còn tôi, từ khi biết nghĩ 1 chút tôi đã rất tham vọng, đặt mục tiêu kiểu chồng giàu, ở nhà lầu, đi xe hơi. Và cuối cùng, tôi cưới Thành - không phải đại gia, thiếu gia như trong phim nhưng anh đi nước ngoài về mua cũng rất giàu có.
Nếu như so sánh về cuộc sống của 2 chị em tôi thì chắc chắn tôi dư dả hơn nhiều. Nhưng chị gái tôi lúc nào cũng biết tự hài lòng, thấy bà ấy sống kiểu vui vẻ, hạnh phúc thật sự. Còn tôi thì lại hay cau có, cãi cọ với chồng. Lý do thì chẳng thiếu, nhưng tôi thấy lấy chồng thật buồn chán muốn chết.
Dù thế thì tôi vẫn coi thường anh rể. Không ít lần tôi buông lời mỉa mai là thằng đàn ông mà phải để vợ chịu khổ, nắng mưa sương gió... Anh rể khi đó chẳng thèm nói gì, nhưng quan hệ giữa tôi và anh cũng không tốt.
Thời gian gần đây, tôi muốn đổi xe hơi nên đã ra sức thúc giục chồng kiếm tiền. Mỗi lần nghe tôi đòi hỏi, anh lại gào lên: "Anh là người chứ máy in tiền à mà em cứ thế nhỉ! Không có. Muốn đổi xe thì tự làm đi!"
Tôi tức lắm, giận chồng mất hơn tuần. Trong khoảng thời gian này tôi hay đi cà phê với bạn bè, tình cờ biết được nó đang kinh doanh mỹ phẩm, thực phẩm chức năng và giàu lắm. Nó rủ tôi góp vốn, chỉ cần 400 - 500 triệu là đã trở thành đại lý và cơ hội lãi gấp đôi, gấp ba chỉ sau khoảng vài tháng cho tới nửa năm.
Nếu là người khác thì tôi còn nghi ngại, nhưng vì nhìn nó đi con xe bạc tỉ, ở biệt thự, lại ăn mặc sang chảnh nên tôi đã tin. Hơn nữa, nó cũng là bạn cùng lớp với tôi thời cấp 2, cấp 3 mà. Tin quá đi chứ.
Tôi về chủ động làm lành và tỉ tê với chồng. Cuối cùng anh cũng xuôi theo và đem một lô đất đi bán để lấy tiền cho tôi kinh doanh. Nhưng mọi thứ lại chẳng dễ như tôi tưởng. Suốt mấy tháng đầu, tôi vẫn chẳng thu về nổi mấy đồng lãi.
Thành thì cứ tối ngày lại hỏi vợ chuyện tiền nong, tôi đến phát điên. Và sau gần 1 năm, tôi mất trắng miếng đất chứ chẳng thu được đồng lãi nào. Trong lúc nợ nần nhiều, tôi đành phải tìm tới chị gái và anh rể để vay trả dần.
Nào ngờ, khi tới tôi hỏi tiền thì anh rể thẳng thừng từ chối.
- Anh đã khuyên dì nhiều lần rồi, chẳng có chuyện ngồi chơi mà tiền về gấp 5, gấp 10. Toàn lừa đảo mà dì còn chưa nhận ra sao. Dì vẫn cố đổ tiền vào đó à?
- Có phải tiền của anh đâu mà anh xót? Em mất 1 miếng đất rồi, giờ phải cố gỡ lại chứ.
- Dì mù quáng quá rồi. Anh chị cũng khuyên rồi đấy, còn tiền thì không có đâu. Anh phải lo cho các cháu. Mà xưa kia, chính dì khinh anh không có tiền, giờ lại tới vay kẻ nghèo hèn này là sao?
Tôi uất nghẹn trước lời từ chối thẳng thừng của anh rể. Đã thế, anh ta vẫn ghim lại những câu nói của tôi năm xưa. Tôi giận lắm, đàn ông gì mà nhỏ nhen. Từ hôm đó tới giờ tôi không thèm gặp cả chị gái... Còn bố mẹ tôi thì chỉ trách mắng tôi và bắt đi xin lỗi. Đã buồn phiền chuyện tiền bạc giờ lại thêm sức ép từ gia đình, không lẽ tôi làm vậy là sai à?
m52