(Tổ Quốc) - Tôi không ngờ đêm đó là giọt nước tràn ly khiến vợ nằng nặc đòi ly hôn.
Hồi còn chưa lấy vợ, tôi vẫn thường xuyên đi nhậu với bạn bè. Mà cái giống đàn ông ngồi nhâm nhi với nhau thì nào có bao giờ về sớm. 1-2 giờ đêm tôi mới mò về nhà, đó là chuyện bình thường. Khi ấy, vợ tôi biết điều đó nhưng chẳng bao giờ cằn nhằn. Cô ấy chỉ căn dặn tôi nên uống ít, về nhà sớm để đỡ hại sức khỏe mà thôi.
Ấy vậy mà từ lúc về sống chung một nhà, cứ mỗi lần tôi đi nhậu là y như rằng cô ấy mặt nặng mày nhẹ, lẩm bẩm, coi chừng khó chịu lắm. Ngồi còn chưa nóng ghế, vợ đã gọi về. Điều đó khiến cho tôi cảm thấy mình thật mất tự do. Còn đám bạn thân luôn cười chế giễu tôi sợ vợ.
Cũng vì chuyện này mà một tháng vợ chồng tôi cãi nhau đôi ba lần. Cô ấy thì lúc nào cũng bảo tôi nhậu nhẹt lắm, chỉ biết đến bạn bè, không coi gia đình là cái gì. Nhiều lúc có việc cần chồng về sớm thì tôi lại đi nhậu. Nhiều hôm con ốm, quấy khóc muốn chồng đỡ đần thì tôi lại đang vui với bạn bè...
Tôi thấy suy nghĩ của vợ thật nông cạn và ích kỷ. Việc nào mà không làm được thì cô ấy cứ để đấy, sau khi đi nhậu về, tôi sẽ làm cũng đâu có sao? Cô ấy chỉ ở nhà trông con. Vậy mà mỗi cái việc bế con còn không xong thì làm được cái gì nữa? Những lúc công việc của tôi áp lực, khó khăn thì tôi phải đi nhậu để khuây khỏa. Mà có phải cứ đi nhậu là ăn chơi đâu? Nhiều khi tôi xây dựng mối quan hệ, tìm đối tác hoặc chốt kèo hợp đồng cũng trên bàn nhậu mà? Tiền kiếm được thì vợ tôi cũng là người hưởng, chứ tôi cũng chẳng ăn chơi một mình...
Hôm kia khi tôi vừa báo không ăn cơm nhà mà đi liên hoan với hội bạn, vợ tôi lại gào lên: "Anh có còn coi cái này ra gì nữa hay không? 1 tuần anh đi nhậu đến 4-5 lần...". Nghe đến thế tôi tắt máy rồi chặn số điện thoại của vợ luôn. Tôi đề phòng trong lúc đang uống bia thì lại bị cô ấy làm phiền, mất hứng lắm!
Lúc đứng lên thanh toán thì đã hơn 12 giờ đêm. Thằng bạn lại rủ về nhà nó để nhậu tiếp. Tôi đồng ý luôn mà chẳng suy nghĩ. Chúng tôi lại uống đến gần 2 giờ sáng. Tôi say vắt lưỡi nên nằm luôn trên ghế sofa của nhà bạn để ngủ.
Đang say giấc thì tiếng chuông điện thoại của tôi réo lên 1 hồi inh ỏi. Tôi khó chịu cầm điện thoại lên nghe.
- Alo... Chồng của Linh phải không? Cô Hòa hàng xóm đây...
Tôi cau có tắt luôn. Thật bực mình! Chắc vợ không gọi được cho tôi nên mượn máy hàng xóm đây mà. Tôi chẳng thèm bận tâm nữa, ôm gối ngủ tiếp. Ngay sau đó, chuông điện thoại lại réo lên. Tôi tắt nguồn luôn cho khỏi gọi lắm!
10 giờ sáng hôm sau tôi mới về nhà. Nhưng tôi chỉ thấy cửa khép hờ còn chẳng thấy ai hết. Gọi vợ mãi cũng không thấy cô ấy lên tiếng. Lúc này tôi mới chợt nhớ ra mình đang tắt điện thoại. Mở nguồn lên thì 1 tin nhắn đập vào mắt tôi: "Cháu đọc tin thì vào viện XXX ngay nhé. Vợ cháu đang nằm đó".
Tôi cuống cuồng phi như bay vào trong bệnh viện. Đến nơi thì đã thấy bố mẹ tôi, và mấy người hàng xóm đang ở đó. Mẹ tôi giận dữ vô cùng, lao vào tát tôi 1 cái cháy má. Hàng xóm thì lườm nguýt, lắc đầu trách tôi vô tâm. Tôi luống cuống hỏi mọi người có chuyện gì xảy ra? Lúc bấy giờ bố tôi mới lên tiếng: "Anh còn dày mặt hỏi được câu đó à? Anh không biết vợ có bầu à? Đêm qua nó bị ngã, có khi sảy thai rồi, đang nằm bên trong đó".
Nghe xong mà tôi sững sờ. Vợ tôi mới có thai được 2 tháng. Hôm trước cô ấy vừa vui mừng thông báo với tôi xong. Lúc bác sĩ cho người nhà vào, tôi sốt sắng chạy vào đầu tiên, nhưng vợ không thèm nhìn tôi. Cô ấy quay lưng vào tường.
Tôi ra sức năn nỉ, xin lỗi mà Linh vẫn vô cùng lạnh lùng. 2 ngày sau, cô ấy trở về nhà rồi đưa tôi đơn ly hôn. Tôi cố níu kéo nhưng Linh dứt khoát nói không. Vợ tôi nói, nếu tôi ở nhà thì có lẽ cô ấy đã không phải trèo lên chữa bóng đèn điện để rồi trượt chân ngã. Giờ đây Linh xem tôi như kẻ làm hại con. Tôi cũng thấy hối hận vô cùng.
Hướng Dương HT