(Tổ Quốc) - Những tâm sự và nỗi lòng của người làm bố mẹ chứng kiến con đau đớn vì bệnh tật khiến nhiều người bật khóc.
Sụp đổ khi nghe tin con mắc 2 căn bệnh ung thư cùng lúc
Đó là câu chuyện đau lòng của gia đình anh Nguyễn Mạnh Cầm và chị Lê Trang (sống tại Hà Tĩnh). Năm 2019, vợ chồng anh Cầm hạnh phúc đón con trai chào đời. Niềm vui ngắn ngủi tày gang, chỉ 1 tuần sau bác sĩ thông báo bé mắc bệnh hiểm nghèo: ung thư máu dòng Lympho nguy cơ cao và ung thư tuỷ.
Và bắt đầu từ đó, bé Nguyên, con trai anh chị ở viện nhiều hơn ở nhà. Những lần truyền hoá chất diễn ra liên tục khiến Nguyên đau đớn. Nhưng con là một cậu bé dũng cảm, hay cười và rất đáng yêu. Chỉ có điều nụ cười ngây thơ ấy lại khiến bố mẹ nhói buốt lòng.
Nụ cười ngây ngô đáng yêu của bé Nguyên.
Anh Cầm hiện làm công nhân phụ hồ còn vợ thì bán rau ngoài chợ. Từ khi con mắc bệnh, cuộc sống của gia đình ngày càng khó khăn. Hai vợ chồng chạy vạy nhiều nơi để chữa bệnh cho con. Chỉ cần còn tia hy vọng là anh chị lại tiếp tục cố gắng.
Anh Cầm gửi gắm đến con trai: “Con nói được vài câu chưa rõ nhưng con nói rằng con chết. Giờ biết làm sao đây con, đành duyên số vậy. Bố mẹ luôn gắng hết sức nhưng ung thư đâu phải bệnh cảm cúm. Chỉ mong con khoẻ được ngày nào là ba vui ngày đó. Cố lên Nguyên của ba ơi!”.
Hình ảnh cậu bé đẹp trai, lém lỉnh nhưng lại mang trong mình căn bệnh quái ác khiến bất kì ai cũng phải nghẹn ngào. Chia sẻ thêm về bé Nguyên, anh Cầm cho biết: “Hiện tại sức khoẻ con đang ổn. Nhưng cũng không biết được thế nào, bác sĩ cũng nói bệnh tình còn tuỳ thuộc vào sức khoẻ của con”.
Con đã phải chịu đau rất nhiều trong suốt các lần hoá trị.
Bức thư nghẹn ngào của mẹ
Từng dòng từng chữ là những lời tâm sự từ tận đáy lòng của chị Trang, mẹ bé Nguyên. Không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả được hết nỗi đau đớn của người làm bố mẹ khi chứng kiến con còn nhỏ nhưng lại phải chịu đựng căn bệnh quái ác. Với anh chị, con là tài sản lớn nhất của cuộc đời. Và chỉ cần còn hy vọng, họ cũng sẽ cố gắng vì con.
“Nguyên bé bỏng của mẹ, năm nay đã là 2 năm rưỡi con đến với gia đình mình, cũng là 2 năm rưỡi con mang trong mình hai căn bệnh ung thư máu và ung thư tủy. Mẹ muốn những năm tháng con ở bên gia đình mình sẽ tăng lên thật nhiều, thậm chí đánh đổi cả vài chục năm tuổi của mẹ cũng được, mẹ chỉ có nguyện vọng duy nhất của cuộc đời mình đấy chính là được chăm sóc con cho tới khi con trưởng thành, và được con chăm sóc lại khi bố mẹ về già.
Cho đến thời điểm hiện tại, mẹ thật sự muốn nói lời cảm ơn con vì con đã kiên cường để chiến đấu cùng bệnh tật, cảm ơn con vì đã cùng bố mẹ trong những năm tháng tuy không thật sự khỏe mạnh nhưng đã giúp gia đình mình có nhiều kỉ niệm về con, về một chàng trai nhỏ bé nhưng có một trái tim quật cường.
Con biết không, ngày bố đón con trên tay con còn đỏ hỏn, bố mẹ không giấu được cảm xúc vui mừng, chị con tuy còn bé nhưng đã hiểu được sự xuất hiện của con trong gia đình, chị đã thơm con thật nhiều và nghêu ngao với mẹ rằng sau này lớn con sẽ đưa em đi chơi thật nhiều nơi. Thế nhưng ông trời thật không chiều lòng người khi Nguyên của mẹ từ khi được sinh ra cho tới bây giờ, nơi mà con đến nhiều nhất lại chỉ là bệnh viện.
1 tuần sau khi con ra đời, bác sĩ chẩn đoán con bị ung thư máu, bố mẹ còn chưa kịp lấy lại tinh thần để cùng con chiến đấu thì chỉ sau đó vài tuần lại ngã quỵ một lần nữa khi biết con mang thêm căn bệnh ung thư tủy. Quãng thời gian đó là quãng thời gian đau khổ nhất của mẹ, mẹ không biết diễn tả nó như thế nào khi mà một nghìn lần chữ đau đớn cũng không thể nói hết được tâm can của mẹ khi ấy.
Nguyên đáng yêu, dễ thương biết bao.
Bố mẹ gửi chị lại nhà ông bà để cùng con chiến đấu với bệnh tật, chỉ trong vòng 28 ngày thôi mà con đã phải 3 lần vào hóa chất, trên người chỗ nào có ven là chỗ đó có mũi tiêm thâm tím. Những khi hóa chất ngấm, con mệt lại nằm bệt ra giường, ánh mắt con trong veo nhưng đầy mệt mỏi và buồn bã, lúc ấy, tim mẹ như vỡ vụn, Nguyên ạ.
Thời gian đó mẹ tìm tới cửa phật để kêu cầu mong ơn trên phù hộ cho gia đình mình và có lẽ may mắn đã mỉm cười với gia đình mình khi con đã khỏe mạnh lại trong khi cả phòng bệnh của con có 6 bạn, chỉ còn mỗi con là có thể trở về nhà khi môi vẫn có thể cười, và đôi mắt thì vẫn có thể nhìn thấy cuộc đời này.
Từ đó đến nay đã là 1 năm hơn, vẫn đều đặn 28 ngày một lần gia đình mình cùng nhau lên bệnh viện để con vào hóa chất duy trì sự sống, cứ 3 tháng hóa chất thì con sẽ có một tháng vào nội tủy. Nguyên vẫn rất ngoan, lém lỉnh và cực kì thông minh, mặc dù những lần vào hóa chất con đều rất mệt mỏi nhưng con không khóc nhiều.
Mẹ muốn con có những cảm xúc bình thường của một đứa trẻ thế nhưng thật khó khi con mang trong mình cả hai căn bệnh hiểm nghèo mà đến cả người lớn cũng khó lòng chống đỡ được chứ đừng nói là Nguyên bé bỏng của mẹ.
Dù có tốn kém ra sao, bố mẹ Nguyên cũng sẽ đồng hành cùng em trên hành trình vất vả này. Nguyên phải hạnh phúc đấy nhé!
2 tháng trở lại đây, thuốc càng ngày càng quá nhẹ so với cơ thể của con, con cần có phác đồ điều trị với lượng thuốc mạnh hơn và điều mà mẹ không mong muốn nhất đấy chính là sáng nay, bác sĩ đã nói con có dấu hiệu tái phát lại bệnh.
Nguyên của mẹ nói chưa sõi nhưng vài tuần trở lại đây khi con nói, con luôn nhắc lại nhiều lần rằng: “con chết”, Nguyên ơi, con bé bỏng như thế, làm sao con hiểu được chết là gì, tại sao con lại phải biết về nó quá sớm đến như vậy, ông trời muốn thử thách bố mẹ đến bao giờ nữa đây, bố mẹ có thể làm được gì để giữ con ở lại bây giờ.
Nguyên ơi, khi mẹ viết những dòng chữ này, mẹ thật sự đau đớn đến không thể nào tả hết nổi, mẹ thương con nhiều lắm, mẹ rút ruột rút gan cầu xin ơn trên cho con được ở lại bên mẹ thêm nhiều năm tháng nữa, mẹ sẵn sàng đánh đổi tất cả bởi cuộc đời mẹ tài sản quý giá nhất mà mẹ có được là hai chị em con mà thôi.
Nguyên ơi! Dù có thế nào con cũng là chiến binh mạnh mẽ của cả nhà, vậy nên hãy chiến đấu thật kiên cường con nhé!
San San