(Tổ Quốc) - Người vợ bỏ lại lá thư "anh đừng tìm mẹ con tôi không thấy đâu" hay người cha ròng rã từ Nam ra Bắc tìm con trai mất tích trước sân nhà tiếp tục trở thành những vụ mất tích đầy bí ẩn trong suốt những thập niên qua vẫn chưa tìm thấy lời giải!
Tiếp nối kì trước, trường hợp của chị H., anh K. có lẽ mãi mãi sẽ không biết được vì sao người thân của mình lại mất tích đầy bí ẩn như vậy. Không từ mà biệt, tất cả khiến người ở lại hoang mang, tuyệt vọng nhưng vẫn chưa từng một lần thôi hy vọng người thân mình sẽ trở về.
Nhưng cũng có những trường hợp ra đi là đoạn tuyệt, khiến người ở lại dù biết lý do cũng không thể tìm về. Và cũng có những trường hợp khiến người ta phải xót xa bởi chính sự bất cẩn của cha mẹ khiến con trẻ rơi vào hiểm nguy.
Vợ mang con trai bỏ nhà đi biệt tích, chồng mỏi mòn kiếm tìm
Nếu như người thân chị H., anh K. mất tích bí ẩn, không một lời từ biệt thì trường hợp dưới đây của anh L.V.C. (42 tuổi), trú tại thôn An Lão, xã Thanh Khê, Thanh Hà, Hải Dương, lại khiến nhiều người không khỏi day dứt bởi dù biết lý do nhưng người đàn ông ấy vẫn không thể tìm lại được con trai của mình.
Vào một buổi chiều ngày đầu tháng 7 âm lịch năm 2013, chị N.T.P. (41 tuổi) đã xin phép bố mẹ chồng dẫn con là cháu L.X.T. (sinh năm 2006) đi chơi. Thế nhưng lần đi chơi này kéo dài gần 10 năm trời, anh C. hoàn toàn mất liên lạc với vợ và con trai kể từ ngày đó.
Nhớ lại ngày con dâu cùng cháu nội mất tích, bà N. - mẹ chồng chị P. kể lại trong nước mắt, ngày hôm đấy sau khi đi làm công ty trở về, chị P. đến thăm con trai được gửi tại nhà bố mẹ chồng và xin phép đón cháu T. về nhà riêng chơi vì hôm sau chị được nghỉ làm. Thấy con dâu nói vậy, bà N. đồng ý. Thế nhưng bà N. không ngờ rằng đó là lần cuối cùng mình nhìn thấy cháu nội.
Bởi đến tối cùng ngày, anh C. chồng chị P. đi làm về nhưng thấy cửa nhà vẫn khóa, trong nhà không bóng người, chị P. thường ngày đáng lẽ đã ở nhà nhưng nay lại không thấy đâu. Anh lập tức gọi điện thoại cho vợ nhưng không có ai bắt máy. Nghi ngờ có chuyện chẳng lành, anh gọi điện cho mẹ đẻ là bà N. thì được biết chị P. đã đón cháu T. về nhà từ chiều. Khi tìm xung quanh, anh C. phát hiện chìa khóa nhà để ở cửa sổ.
Mở cửa vào nhà xem xét, anh C. gần như ngã quỵ khi nhìn thấy bức thư trên bàn:
"Anh cứ đi làm, anh đừng tìm mẹ con tôi không thấy đâu".
Bà N. vì lo lắng cho cháu nội đã vội vàng đến nhà con trai, nhưng khi nhìn thấy bức thư chị P. để mới vỡ lẽ con dâu đã mang theo cháu nội bỏ đi. Bởi giấy khai sinh của con trai, giấy đăng ký kết hôn của 2 vợ chồng cùng quần áo đều đã biến mất.
Nghĩ rằng vợ có thể mang con về nhà bố mẹ đẻ, sau đó, anh C. đèo mẹ đẻ đến nhà bố mẹ vợ (thị trấn Thanh Hà) tìm nhưng không thấy.
Điện thoại không liên lạc được, mọi chỗ có thể tìm đều đã tìm nhưng anh C. vẫn không tìm thấy vợ con. Giữa lúc mọi manh mối đều không có kết quả thì một tuần sau đó, chị P. bất ngờ gọi điện thoại về.
"Con đem cháu đi không bảo mẹ là con sai. Mẹ bảo anh C. bỏ một vế (làm đơn ly hôn) đi thì con mới cho cháu gặp bà nội".
Chưa kịp vui mừng vì liên lạc được với con dâu và cháu nội, gia đình bà N. một lần nữa rơi vào tuyệt vọng khi chị P. kiên quyết không trở về và đó lại là lần cuối cùng họ liên lạc được với chị P. Và cho đến tận bây giờ, gần 10 năm trời, họ không nhận được bất kì tin tức nào của cháu nội và con dâu.
Sau đó, gia đình bà N. đã trình báo sự việc lên cơ quan chức năng, nhưng tất cả đều không có kết quả. Gần 10 năm trời, gia đình bà N. đã thử hết gần như tất cả mọi cách để tìm được mẹ con chị P. thế nhưng tất cả đều là con số "0" tròn trĩnh.
Trong một bài đăng tìm mẹ con chị P. trên MXH cách đây 2 năm, gia đình bà N. cho rằng, chị P. đã tham gia "Hội Đức Chúa trời" và bị dẫn đi. Mặc dù chưa biết chính xác nguyên nhân chị P. ôm con bỏ đi nhưng trong suốt ngần ấy thời gian 2 mẹ con mất tích là ngần ấy thời gian gia đình bà N. sống trong đau khổ, tuyệt vọng. Đặc biệt là anh C., anh như ngã quỵ khi vợ ôm con bỏ đi.
Sự tuyệt vọng của gia đình bà N. dường như còn nhân lên gấp bội khi vào năm 2019, gia đình từng tìm được manh mối của chị P. được cho rằng đang sống ở vùng núi tỉnh Bắc Giang, thế nhưng dù như thế, họ vẫn không thể nào tìm được bất cứ thông tin gì. So với việc, bặt vô âm tín thì việc biết được một chút manh mối như vậy nhưng lại không thể tìm thấy người dường như lại là sự dày vò gấp bội.
Gần 10 năm trôi qua, tung tích chị P. và cháu T. vẫn im bặt, có lẽ gia đình anh C. vẫn chưa từ bỏ hy vọng, nhưng sự việc một lần nữa khiến không ít cặp vợ chồng phải suy nghĩ. Liệu rằng, họ đã thực sự hiểu, quan tâm nhau hay thậm chí cho đến khi xảy ra người còn lại vẫn không thể lý giải vì sao? Và sau tất cả, người phải chịu tổn thương cũng chỉ là con trẻ mà thôi!
Người cha ròng rã từ Nam ra Bắc tìm con trai mất tích trước sân nhà
Nếu như anh K, anh C. mất liên lạc với vợ con có thể bắt nguồn từ nhiều nguyên nhân trong cuộc sống vợ chồng nhưng ít nhất họ vẫn có quyền hy vọng rằng người thân, con trai họ bình an. Thế nhưng trường hợp của anh P.T.B., thôn 2, xã Diên Phú, TP.Pleiku, tỉnh Gia Lai sẽ khiến ai nấy không khỏi xót xa, bởi sự mất tích của bé P.T.H. (gần 6 tuổi), con trai anh B. dường như quá li kì và không có bất cứ một thông tin, manh mối nào để thắp lên một hy vọng có thể tìm lại cháu bé.
Ngày 1/8/2018 đã trở thành ngày không thể nào quên đối với anh P.T.B., có lẽ cũng là ngày anh hối hận nhất cuộc đời bởi đây chính là ngày đứa con trai thân yêu của anh mất tích một cách đầy bí ẩn bởi sự bất cẩn của mình.
Nhớ lại ngày đau khổ đó, anh B. nghẹn ngào:
“11 giờ trưa, mẹ bé đi làm, bé ở nhà ăn cơm với mình. Mình ăn xong trước nên dặn “con ăn xong nhớ để chén lên bồn, đừng bỏ dưới đất kiến bu”. Mình lên giường nằm rồi ngủ quên. Tỉnh dậy, mình thấy chén đĩa được để đúng như mình dặn, nhưng không thấy bé đâu. Bình thường bé vẫn chạy chơi loanh quanh hoặc sang nhà nội cách đó không xa rồi tự về, nên mình cũng nghĩ bình thường. Đến 15 giờ không thấy bé về, sang nhà nội thì người thân bên đó nói hồi 14 giờ bé vẫn còn chơi trước sân, nhưng giờ không thấy nữa”.
Tìm mãi không thấy con, anh vội vã đến công an xã và công an thành phố trình báo. Thế nhưng dù có đào xới hết mọi ngóc ngách, vẫn không tìm thấy bé H.. Từng bụi tiêu, lùm cây khắp nương rẫy đến giếng nước, khe suối quanh nhà... gia đình, hàng xóm đều tìm kiếm nhưng vẫn không tìm thấy.
Những ngày sau đó, dù cơ quan công an tỉnh đã vào cuộc nhưng vẫn không tìm thấy con trai, anh B lại càng suy sụp. Nhưng dù không có bất cứ thông tin nào, anh vẫn không hề bỏ cuộc. Nghe ai nói đến khả năng nào, anh đều không từ bỏ.
Nghi con bị bắt cóc, anh tìm đến tất cả các cửa khẩu, vùng biên giới từ nam ra bắc để dò la. Móng Cái, Hữu Nghị, Lào Cai, Tịnh Biên... tất cả đều có dấu chân người cha tìm con.
Những tưởng sự cố gắng, không từ bỏ của anh được đền đáp khi sau 14 ngày con mất tích, anh B. nhận được một cuộc gọi yêu cầu mang tiền chuộc sang biên giới Campuchia đón con về. Người đàn ông lạ nói bằng tiếng Việt nhưng số điện thoại là của Campuchia. Anh cũng không rõ người này gọi cho anh khi đang ở Campuchia hay Việt Nam.
Nhưng sau đó, người đàn ông này cũng đột ngột cắt đứt liên lạc. Mãi sau đó, khi thông tin bé H. mất tích được lan truyền trên báo chí và mạng xã hội, một người phụ nữ có người thân bị mất tích đã gọi đến cho anh cảnh báo rằng, chị cũng từng nhận được cuộc gọi từ người đàn ông kia và bị lừa mất 15 triệu đồng. Anh kiểm tra thì thấy nội dung cuộc gọi tương tự, giọng nói cũng là của một người. Vì thế, anh tạm đoán manh mối này cũng không đáng tin.
2 tháng sau khi con trai mất tích, vẫn không có tin tức từ cơ quan công an, anh quyết định tự đi tìm con. Suốt 4 tháng lặn lội trong Nam ngoài Bắc, anh đặt chân tới 30-40 tỉnh thành, đặc biệt chú ý các khu vực biên giới. Anh sợ rằng con đã bị bán qua biên giới để bắt đi ăn xin.
Đi đến đâu anh cũng dò hỏi, đưa ảnh con cho những người chạy xe ôm, bán quán nước. Mọi người hỏi chuyện, anh lại kể câu chuyện đau lòng của gia đình với hy vọng một ngày nào đó, có ai vô tình nhìn thấy đứa trẻ nào giống con mình, sẽ nhớ tới anh.
"Tôi dò hỏi cả những gia đình vừa nhận con nuôi, xem có đứa trẻ nào giống con không. Tôi vào cả bệnh viện xem người ta có đưa con vào đó chữa bệnh hay không, vì cháu vốn mắc bệnh động kinh nhẹ". Thậm chí anh từng đến rất nhiều trường học bởi anh hy vọng biết đâu người ta cho con anh đến trường.
Từ ngày con mất tích, tất cả số tiền dành dụm từ công việc làm rẫy của anh và phụ hồ của vợ dần ra đi, khiến gia đình càng thêm khánh kiệt, vay mượn khắp nơi. Nhưng dù vậy, anh vẫn không từ bỏ, bởi "chỉ cần nhắm mắt là nghĩ đến con".
Suốt hành trình tìm con, anh dè sẻn, tiết kiệm nhất có thể để có thêm chi phí kéo dài thời gian. Anh mang theo chiếc võng, hôm nào không mưa gió, anh kiếm chỗ có cây, mắc võng ngủ. Những hôm thời tiết xấu, anh mới dám thuê nhà trọ ngủ qua đêm.
Để rồi chỉ khi hết tiền, anh mới tạm dừng lại.
Từ ngày con mất tích, vợ chồng anh suy sụp, nhưng là chồng, anh luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt vợ để làm chỗ dựa cho vợ. Năm tháng dần trôi, vợ chồng anh có đứa con thứ 2, nhưng không vì thế mà anh từ bỏ việc tìm bé H.. Anh vẫn ngày đêm làm việc, tích cóp tiền chăm vợ con và dành dụm để tiếp tục công cuộc tìm kiếm đứa con mất tích. Dù khó khăn, gian khổ, nhưng anh B. chưa nghĩ rằng sẽ từ bỏ, tuy rằng "không biết làm thế nào, chỉ hy vọng mình sẽ may mắn" nhưng đó chính là động lực để anh cố gắng trên con đường tìm lại đứa con của mình.
Người cha ấy ắt hẳn đã từng rất hối hận về ngày định mệnh đó. Dù thời gian dần trôi, bé H. vẫn "bặt vô âm tính", nhưng anh vẫn giữ trọn niềm tin một ngày nào đó đứa con của mình sẽ được tìm về.
Câu nói "Số điện thoại này tôi sẽ giữ suốt đời" của anh B. đã khiến không ít người phải cảm thấy xót xa. Nhưng đối với người làm cha mẹ, khi ở trong hoàn cảnh ấy, chắc chắn ai cũng sẽ làm như vậy.
So với những trường hợp như gia đình anh C., anh K. ít nhất họ có quyền hy vọng rằng, con trai mình vẫn an toàn, thì trường hợp của anh B. lại không như vậy. Nhưng dù có như thế, anh B. vẫn không từ bỏ. Hy vọng, một ngày nào đó, anh B. sẽ tìm lại được đứa con thất lạc của mình.
PV