(Tổ Quốc) - Bà ấy ngồi co rúm trên ghế so pha, hai tay cầm ly nước run rẩy. Nhưng trong mắt tôi, bà ấy là người tôi hận nhất cuộc đời.
Dốc hết trái tim - Tổng đài "lắng nghe và giải đáp" tất tần tật về phụ nữ. Ở đây, phụ nữ có một nơi để trút bỏ không chỉ những tâm sự về tình yêu - hôn nhân, mà còn có thể nói về những ước mơ, hoài bão; bày tỏ quan điểm, thắc mắc muôn mặt về đời sống; thậm chí kể câu chuyện đời mình... Với hình thức chia sẻ hai chiều, bạn gửi tâm sự về cho Tổng đài - Tổng đài gửi lại bạn hình ảnh minh họa tâm sự đó, hy vọng rằng đây sẽ là nơi gửi gắm tin tưởng của chị em. Ngay bây giờ, hãy dốc hết trái tim qua hòm mail: tongdaitraitim@gmail.com
Chào Hướng Dương,
Tôi hận mẹ tôi! Khi tôi được 3 tuổi, bà ấy đã bỏ tôi để đi cùng một người đàn ông khác. Bố tôi một mình làm đủ thứ việc để nuôi tôi lớn khôn. Có lần bố tôi bị bệnh nặng, phải nằm viện cả tháng. Tôi đến tận nhà mẹ cách nhà tôi tới 20km bằng xe đạp và hỏi xin tiền. Bà ấy đã nhẫn tâm đuổi tôi đi. Sau lần đó, trong mắt tôi, mẹ tôi đã chết.
20 năm nay, bà ấy cũng chưa từng hỏi thăm tôi. Tôi lấy chồng, ngày cưới cũng chỉ có bố đứng ra làm chủ hôn.
Thế mà hôm qua, bà ấy lại xuất hiện trước cổng nhà tôi trong một bộ dạng thảm thương. Già nua, ăn mặc luộm thuộm, đội cái nón sứt mẻ. Thấy tôi, bà ấy vội vã nắm tay, cầu xin tôi tha thứ và cho bà ấy ở tạm vài hôm. Nhìn bà ấy ngồi run run trên ghế so pha, tôi hận tận xương tủy. Thì ra người đàn ông kia chết rồi. Con cái ông ta tranh giành tài sản, đuổi bà ấy khỏi nhà.
Chồng tôi thương tình, khuyên tôi cho bà ấy ở lại nhà. Dù gì cũng là mẹ, là người đã sinh ra tôi. Nhưng tôi hận và chỉ muốn đuổi bà ấy đi thôi. Thấy bà ấy, tôi lại nhớ đến quãng kí ức xưa. Hướng Dương ơi, tôi phải làm gì với bà ấy bây giờ? (tuuyen...@gmail.com)
Chào bạn,
Qua cách xưng hô, Hướng Dương cũng phần nào hiểu được tâm trạng uất ức, hận thù của bạn với mẹ mình. Sự xuất hiện của bà chắc chắn nằm ngoài dự liệu của bạn và cũng là điều bạn không hề mong muốn. Nhưng quá khứ đã qua lâu rồi, bạn không thể cứ đắm chìm vào những đau khổ đó mà đánh mất lương tâm của mình. Chồng bạn nói đúng, dù gì, bà ấy cũng là mẹ ruột của bạn. Dù bà ấy có làm sai, sự thật này vẫn không thể thay đổi.
Thay vì đuổi bà ấy đi, bạn hãy mở rộng trái tim mình, bao dung, tha thứ cho bà. Bà đã đi gần hết cuộc đời, chắc chắn bạn không muốn thấy mẹ mình lăn lộn ngoài đường. Tha thứ cho bà cũng là tìm lại sự an yên trong tâm hồn bạn. Tha thứ cũng là để sống đúng với lương tâm và không phạm phải lỗi lầm, không phải hối hận trong tương lai.
Nếu như để bà ở trong nhà, bạn cảm thấy khó chịu và chưa thể chấp nhận được. Hãy bàn bạc với chồng, tìm cho mẹ một nơi ở khác và cho bản thân thời gian để thích ứng và suy ngẫm. Trong khoảng thời gian đó, hãy nhờ chồng bạn chăm sóc bà để bà không phải sống cảnh túng thiếu và khổ nhọc. Một khi bạn làm tròn trách nhiệm của một người con, bao dung, tha thứ cho lỗi lầm của mẹ mình, bạn sẽ nhận ra ý nghĩa của tình yêu thương. Đó cũng là cách để bạn sống trọn vẹn với bản thân mình.
Thân ái.
Hướng Dương.
H.Dương