(Tổ Quốc) - Tôi không biết mình có quá khó tính không, nhưng con dâu khiến tôi rất khó chịu. Một người vợ mà không lo nổi cho chồng bữa ăn tử tế thì thật không xứng.
Tôi ngoài 50 tuổi, có 2 cậu con trai. Trước giờ mọi người đều nhận xét tôi là người khá tâm lý. Còn tôi cũng thấy mình chẳng tới nỗi nào, mai này chắc chắn sẽ chung sống hòa thuận với các con dâu, không bao giờ tìm cách gây khó dễ cho chúng.
Nói là chung sống, nhưng thực ra tôi đã sớm có ý định cho các con ở riêng sau khi lấy vợ. Tiền mua nhà, mua đất tôi sẽ hỗ trợ trong khả năng, còn đâu các con cố gắng tự làm mà kiếm thêm. Như thế vừa để các con thoải mái, bản thân tôi cũng không mệt mỏi khi bỗng có người lạ xen vào cuộc sống của mình.
Xác định như vậy từ sớm, thế nên khi con cả tôi lập gia đình, tôi đã cho hai chúng nó ra ở riêng. Căn chung cư 2 phòng ngủ mà vợ chồng nó đang sống thì tới 50% là tiền vợ chồng tôi bỏ ra, hai chúng nó chỉ có khoảng 200 triệu, còn đâu là đi vay mượn thêm.
Con dâu ban đầu cũng rất ngoan ngoãn, ngọt ngào, thậm chí ra sức lấy lòng mẹ chồng khi hay tin sẽ được cho tiền mua chung cư. Nhưng càng ngày tôi thấy con bé càng ít qua lại hỏi thăm. Thậm chí, đã bảo mỗi tuần về chơi một lần, nhưng con dâu cứ lấy lý do bận việc, rồi đi ăn cỗ, đầy tháng, sinh nhật... để từ chối.
Thành ra, dù nhà cách nhau chỉ chừng 8-10km nhưng cả tháng tôi cũng chỉ gặp con dâu 1 đôi lần. Cũng có chút không hài lòng, nhưng con trai lại nói đỡ nên tôi cũng thôi. Tự nhủ mình phải cảm thông cho con cái nhiều hơn, chúng nó trẻ thì bận rộn với các mối quan hệ nữa.
Nhưng hình như tôi hiền quá, con dâu cứ ngày càng làm tới. Không chỉ không sang thăm, nó cũng chẳng thèm gọi điện thoại. Tôi phát hiện nó chặn mình trên facebook, rồi bình luận qua lại nói xấu cả mẹ chồng.
Chưa hết, mỗi lần tới nhà tôi nó chẳng giúp được việc gì, ăn xong cũng là em chồng hoặc chồng nó rửa bát. Tôi cũng không hiểu 1 đứa con gái vừa lười, vừa vụng, lại không biết điều thế này sao trước kia tôi không ngăn cản? Cứ nghĩ là dễ tính, mặc cho các con lựa chọn bạn đời không can thiệp, cuối cùng tôi chỉ thấy hối hận và thương con mình hơn. Nhìn thằng bé gầy hẳn đi, đầy mệt mỏi tôi rất xót.
Nhưng khi suy nghĩ tích cực hơn, tôi lại nghĩ: Mình là phụ nữ, mình cũng thích được chồng chăm sóc, phụ giúp việc nhà mà. Chắc bọn trẻ ngày nay lại càng mong như thế. Còn chuyện thăm hỏi, con không sang thăm tôi thì tôi qua thăm nó, không nên tính toán, để bụng.
Hôm ấy là tối thứ 6, tôi không báo trước mà tạt qua xem các con ăn ở thế nào, tiện mang cho thêm ít thực phẩm chế biến sẵn. Bởi thằng con trai tôi bị đau dạ dày, nhiều khi quá bữa là đau bụng, khó chịu.
Khi tôi tới, con dâu đang làm cơm. Tôi nhấn chuông, nó vô cùng ngạc nhiên khi thấy tôi xuất hiện giờ này. Nó ấp úng mãi xong mới hỏi: "Mẹ, mẹ tới sao không báo trước? Con lại không kịp làm cơm mời mẹ..."
Tôi cũng nhẹ nhàng giải thích rằng mình tiện đường thì đi qua, hơn nữa cũng vì lâu không gặp các con. Nghe thấy thế, con dâu có chút bối rối.
Tới khi đi vào trong, tôi choáng váng khi thấy căn nhà như bãi chiến trường, vừa bẩn vừa hôi hám. Quần áo thì bừa bộn trên sofa, sách vở quyển mở quyển gập vứt khắp mặt bàn, vỏ giấy, vỏ kẹo đầy sàn, trên tủ...
Con dâu giải thích rằng việc dọn nhà là của con trai tôi, hôm nay cả hai đều đi ra ngoài sớm nên mới thành ra thế này. Song tôi chỉ cần liếc vỏ chuối, vỏ cam, cốc nước uống dở là biết chẳng phải mới, ít cũng phải dăm ba ngày rồi.
Bực bội lắm rồi, nhưng phải tới khi nhìn con dâu bê mâm cơm đặt lên bàn ăn, tôi mới thêm hoảng. Nó chuẩn bị khá nhiều món, vịt quay, nem tai, giò bò, rau sống, canh măng chân giò. Tuy nhiên, tôi không hài lòng vì đây hầu như toàn món nấu sẵn. Canh măng thì không rõ mua hay tự nấu, nhưng ăn măng không tốt cho người bị dạ dày.
Tôi vẫn nhẹ nhàng hỏi:
- Bình thường 2 vợ chồng vẫn hay ăn uống thế này hả? Cũng cầu kì, nhiều món ghê nhỉ!
Con dâu có vẻ tưởng được khen, hí hửng khoe hết:
- Vâng, con tiết kiệm gì chứ riêng khoản ăn uống phải thật ngon mẹ ơi. Mỗi hôm con lại tìm một món khác nhau chứ không có chuyện 2 ngày ăn 2 món trùng nhau đâu. Chẳng thế mà nhà con xa vòng tay mẹ có giảm cân đâu, còn béo lên nhiều rồi đó. (Mà sao tôi chỉ thấy con tôi gầy đi? Cân nặng cũng giảm?)
- Nhưng đây là đồ con mua sẵn hả?
- Con mua hết, thế cho nhanh. Canh măng kia mẹ con nấu cho một nồi, con mang về bỏ tủ, bữa nào ăn thì lấy 1 ít ra nấu lại thôi.
Nghe tới đây thôi tôi chẳng muốn hỏi han gì thêm nhiều nữa. Tôi khuyên nhủ con dâu đôi câu rằng làm vợ nên tự nấu nướng, không trang trí nhà cho đẹp thì cũng nên làm cho nó gọn gàng, sạch sẽ. Con bé chỉ vâng với dạ, nhưng tôi thì đang bực bội vô cùng.
Rời khỏi căn nhà đó, tôi lập tức gọi cho con trai hỏi chuyện. Tôi còn khuyên nó dạy dỗ lại vợ, nếu không thì ly hôn đi. Bởi vì con dâu là người vợ không biết tiết kiệm tiền bạc, cũng chẳng giỏi vun vén, chăm lo cho gia đình như thế quá thiệt thòi cho con trai tôi rồi.
M52