(Tổ Quốc) - Giờ đây tôi chỉ mong bố mẹ không có ác cảm với người yêu của con gái...
Dù người yêu hơn tôi 5 tuổi nhưng tính cách anh ấy rất trẻ con. Có thể vì sự hồn nhiên, ngây thơ đó mà tôi như bị hớp hồn, chẳng ghét bỏ anh được. Tính tới thời điểm này, hai chúng tôi đã gắn bó cùng nhau 2 năm trời, biết bao kỷ niệm vun đắp và dựng xây. Quả thực, để tìm được một người đàn ông như bạn trai tôi hiện tại, tôi nghĩ mình có rất nhiều may mắn chứ không chỉ là chuyện duyên số.
Người yêu tôi làm chuyên viên kinh doanh của một tập đoàn lớn, anh thường nhận được phần thưởng cho những cố gắng và tăng lương đều đặn, sự nghiệp tiến triển rất nhanh. Tôi luôn thấy ở anh có những động lực lớn lao, giúp tôi yên tâm hơn khi dựa dẫm vào người đàn ông này. Thậm chí, người yêu tôi cũng hứa hẹn, cho dù là yêu nhau hay mai này về chung một nhà, anh sẽ luôn cố gắng chăm sóc tôi, để tôi không phải chịu khổ. Nhà anh không khá giả gì, nên anh rất hiểu sự vất vả, khổ sở của cái nghèo, do đó anh quyết tâm phải thật giàu để người thân xung quanh không phải chịu cảnh túng thiếu.
Một người đàn ông ý chí, kiên cường như vậy, tôi cũng hi vọng sẽ được lấy làm chồng. Thực ra nhà tôi so với nhà anh thì không môn đăng hộ đối lắm vì bố mẹ tôi khá giả. Bản thân tôi được coi như cô công chúa trong nhà, hai phụ huynh chiều chuộng yêu thương hết mực. Từ ngày còn bé, tôi đã được mẹ dặn, sau này phải tìm một chàng trai nào đó mà gia cảnh cũng ổn một chút, đôi bên thông gia còn dễ bề nói chuyện. Nhưng tôi bỏ ngoài tai những lời dặn của mẹ. Đích đến hôn nhân của tôi không phải là làm cho bố mẹ thoải mái, mà bản thân tôi cần yêu thương thật lòng đối phương trước đã.
Thực ra 2 năm yêu anh ấy, tôi không dám kể cho bố mẹ nghe. Bố mẹ chắc cũng biết tôi có bạn trai, mà họ để tôi tự do, không hỏi. Thi thoảng bố mẹ bảo yêu ai cứ dẫn về ăn cơm, ra mắt với bố mẹ. Nhưng tôi thừa biết, kiểu gì phụ huynh cũng hỏi về mấy vấn đề gia cảnh. Sợ người yêu tôi nói ra thì bố mẹ sẽ phán xét trong lòng. Tôi muốn mọi thứ thật bình tĩnh, chậm rãi. Tôi cũng hi vọng bạn trai thể hiện tấm lòng thành với bố mẹ tôi, để tạo thiện cảm tốt, sau trình bày về hoàn cảnh gia đình thì sẽ gặp ít trắc trở hơn.
Đến gần Tết Nguyên đán năm nay, tôi mới sẵn sàng để bạn trai tiếp xúc, đến nhà. Vì dịp cuối năm, bố mẹ tôi lẫn người yêu đều bận bịu, nên hẹn gặp một buổi rất khó. Mãi mới tới ngày đẹp, người yêu mang quà đến nhà tôi ra mắt. Ban đầu tôi bảo bạn trai là không phải cầu kỳ gì nhiều, chuẩn bị giỏ hoa quả thôi là được rồi. Nhưng người yêu tôi bảo đừng lo, anh ấy sẽ thể hiện bằng sự chân thành.
Cái sai lầm của tôi là đã không hỏi trước người yêu chuẩn bị món quà gì. Để rồi khi anh xách túi quà ấy tới, tôi mới bẽ bàng nhưng đã quá muộn rồi. Người yêu tôi mang một túi mực, đặc sản ở quê rồi biếu bố mẹ tôi. Vừa đưa cho mẹ tôi, anh vừa nói:
"Cháu có chút quà quê biếu hai bác ăn Tết ạ".
Tôi lập tức để ý tới thái độ của bố mẹ. Và không nằm ngoài dự đoán, bố mẹ tôi khá ngao ngán, thậm chí nhìn nhau lắc đầu. May mà lúc đó bạn trai cúi đầu nên có thể anh không để ý thấy. Tôi tự hỏi trong lòng, phải chăng người yêu tôi trẻ con, ngờ nghệch tới mức thiếu tinh tế sao. Bởi Tết ai lại đi tặng mực chứ, đầu năm người người nhà nhà kiêng ăn mực mà... Đặc biệt bố mẹ tôi kiêng khem rất kỹ càng, ông bà sợ giông cả năm nên đầu năm tuyệt nhiên không động tới món này. Thế mà bạn trai của con gái lại bạo dạn, tặng hẳn một túi toàn mực!
Hôm đó, tôi thấy thái độ của bố mẹ không mấy vui vẻ. Đặc biệt sau khi bạn trai trình bày về hoàn cảnh gia đình. Tôi thậm chí còn phải nói thêm là hiện thu nhập của người yêu rất tốt để bố mẹ yên tâm hơn. Vậy nhưng tôi vẫn canh cánh lo trong lòng, rằng bố mẹ tôi có thể không thích anh ấy, và sau này sẽ phản đối mối quan hệ của hai chúng tôi...
M.B