(Tổ Quốc) - Tôi không ngờ mình lại là cái gai trong mắt cả sếp và đồng nghiệp của chồng.
- Xấu thế bảo sao anh Quân chẳng bao giờ khoe ảnh vợ lên Facebook! - Một giọng nữ the thé nhận xét.
- Chứ còn sao, xấu thế đăng lên để người ta cười vào mặt cho. Nhưng tao nể con mẹ ý thật sự, dám mặc cái bộ như hàng chợ đến khách sạn dự tiệc sinh nhật sếp của chồng mày ạ! - Lại thêm một cô khác hùa vào nói, rồi bật cười hô hố.
- Ha ha, mày nói hàng chợ là sỉ nhục hàng chợ đó. Đầy món tao mua ngoài chợ ổn áp phết. Còn bà vợ ông Quân phải nói là hàng bỏ đi mới đúng. Mặt đã xấu, người thì ục ịch, lại như quấn rẻ rách lên người. Trông bà ý khác gì mẹ ông Quân đâu?
Cả đám cười phá lên với nhau. Họ còn nói thêm nhiều câu chê bai khác khiến tim tôi đau nhói. Nếu như không phải ra nhận hàng, nhưng món hàng bị đổ, bẩn tay chạy vào WC có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ được nghe những lời này. Một mình ngồi trong góc nhà vệ sinh, tôi chỉ muốn bật khóc, nhưng vì sợ họ phát hiện nên cắn răng, mặc nước mắt cứ chảy.
***
Tôi và Quân nhan sắc đúng là như đôi đũa lệch. Từ ngày yêu, đã nhiều người bất ngờ khi anh giới thiệu tôi là bạn gái. Kiểu họ nghĩ 1 người đẹp trai, khéo ăn khéo nói như Quân phải tìm được một người xứng đôi vừa lứa hơn. Thế nhưng, anh lại phải lòng tôi.
Nhiều lần nhìn ánh mắt bạn bè Quân, tôi cũng ngại. Nhưng bù lại, tôi hiểu rằng mình được anh ấy yêu thương vì tài năng và tính cách. Tôi có thể không xinh xắn như nhiều cô gái vây quanh bạn trai mình, nhưng tôi hiền lành, kiếm được nhiều tiền và chẳng mấy khi ghen tuông, kiểm soát anh hết. Tôi còn thường xuyên cho Quân tiền tiêu vặt, chi trả từ a-z những buổi hẹn hò sang chảnh nữa.
Rồi chúng tôi cưới nhau. Quân vẫn rất lông bông, không có nghề nghiệp ổn định. Anh làm đủ thứ nhưng chẳng việc gì trụ lại được lâu. Lúc thì anh nói việc áp lực, rồi đồng nghiệp đấu đá không thì lại sếp kèn cựa... Lần nào cũng thế, Quân lại về nịnh bợ vợ rồi xin tiền, rồi lại hứa hẹn và hứa hẹn. Nhưng hứa thật nhiều cũng để thất hứa thật nhiều. Nhưng có lẽ tôi quá yêu chồng và chiều anh, chẳng ý kiến gì, chỉ động viên anh cố gắng dù lúc đó một mình tôi mua nhà, gánh nợ.
Mãi cho tới khoảng 1 năm trở lại đây, anh làm ở công ty nhỏ, chỉ có vài chục nhân sự nhưng lương lại tăng vèo vèo. Nhờ có chồng góp sức, số nợ tiền mua nhà của chúng tôi cũng xong xuôi (trước đó, mua chung cư phần lớn là tiền của tôi, bố mẹ chồng cho 100 triệu).
Tôi cũng mừng lắm chứ, cuối cùng chồng mình cũng trưởng thành hơn. Nhưng tôi cũng phải chấp nhận Quân có ít thời gian dành cho gia đình hơn. Suốt thời gian tôi bầu bí, Quân chỉ đưa vợ đi khám và siêu âm được 2 lần, còn đâu tôi tự lọ mọ lái xe, bụng to hơn thì gọi xe ôm chở đi. Tôi chẳng một câu phàn nàn gì, cứ nghĩ chồng chịu khó làm việc là vui rồi...
Thậm chí, sau khi sinh con cũng một mình tôi chật vật chăm sóc. Bà nội, ngoại đều không tiện, chỉ lên được ít hôm rồi phải về quê. Khi sắp quay lại công ty, tôi mới thuê người trông con. Và đương nhiên, không có thời gian chăm lo cho bản thân nên tôi lại càng xuống sắc. Xưa kia đã xấu nhưng tôi còn được cái dáng thanh mảnh, giờ tôi thừa cân, bụng mỡ trông đúng là đáng sợ thật.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại tệ hại như những lời đồng nghiệp của chồng nói...
***
Đang ngồi khóc vì bị miệt thị ngoại hình, tôi lại càng sốc hơn khi mấy cô đó bỗng hạ giọng, thủ thỉ với nhau. Nhưng đương nhiên, tôi vẫn có thể nghe được vì trong WC âm thanh hơi vang vang. Hóa ra, họ tiết lộ lí ra thật sự khiến tôi được mời tới tiệc sinh nhật của sếp tổng.
- Bà sếp mình cao tay đó, gọi vợ ông Quân tới cho ổng biết ai mới xứng đáng hơn. 1 người vừa xinh, vừa nhiều tiền, bao ông ý từ a-z, còn bà vợ thì khỏi nói nữa.
- Xời, mà bà này đã xấu lại còn ngu, chồng cặp bồ không hay biết gì à? Bao lâu rồi chứ phải mới ngày 1 ngày 2 đâu. Tới bọn mình chỉ là đồng nghiệp thôi còn rõ mười mươi này! Chả làm gì lương cũng cao ngất ngưởng, đẹp có lợi ghê.
- Kể cũng tội nghiệp nhỉ, vừa xấu vừa kém thông minh.
- Khéo ông Quân cũng bỏ vợ tới nơi.
Tôi vẫn không đứng dậy nổi, run sợ khi nghe những lời này. Quân trước giờ dù có lúc vô tâm với tôi nhưng tôi tin tưởng anh tuyệt đối. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng anh sẽ ngoại tình. Lại còn là cặp kè với sếp, như vậy những đồng lương anh đưa tôi là từ người phụ nữ kia đưa cho sao?
Chờ khi bọn họ đi hết, tôi mới dám đi ra ngoài. Khi thấy tôi quay lại bàn, Quân cũng tỏ ra lo lắng hỏi sao đi nhận hàng mà lâu tới vậy. Tôi nhìn người đàn ông này, người sếp của anh mà chẳng nói nên lời. Một lát sau, tôi xin về nhà sớm lấy cớ con ốm.
Quân cũng đưa tôi về. Đã 2 ngày trôi qua, nhưng tôi vẫn chỉ tỏ ra lạnh lùng với chồng chứ chưa có đủ can đảm để hỏi anh. Quan trọng hơn, tôi cũng muốn tự tìm được bằng chứng ngoại tình của anh. Nhưng mới quan sát vài điều, tôi đã thấy rõ ràng đồng nghiệp của anh không nói láo. Tôi vừa không thể im lặng cho qua, nhưng tôi cũng rất sợ vạch trần ra, sợ phải ly hôn...
M52