(Tổ Quốc) - Tôi sẽ còn hiểu lầm chị dâu nếu như hôm ấy không vô tình nhìn thấy chị bên bờ sông...
Tôi còn nhớ như in buổi tối hôm ấy, cả nhà đã bỏ ra phòng khách xem TV từ lâu mà chị dâu vẫn ngồi bên mâm cơm chờ anh trai về. Khoảng 9h, chị gọi cho anh lần thứ 5, thứ 6 gì đó thì điện thoại mới có người bắt máy. Nhưng không phải anh trai tôi, một người đàn ông luống tuổi giọng lạ huơ lạ hoắc: "Cô là vợ chú này hả? Chồng cô bị tai nạn ở cao tốc X, mau tới xem tình hình thế nào đi".
Chị tôi giọng run bần bật, ấp úng 1 hồi rồi mới gọi được bố mẹ tôi. Nhưng trong khi cả gia đình còn đang hoảng loạn thì máy chị lại đổ chuông, người bên kia báo anh tôi đã tắt thở rồi. Chị ngã quỵ xuống, tay ôm bụng bầu 6 tháng mà khóc không thành tiếng...
Đám tang của anh tôi diễn ra ngay ngày hôm sau. Chị dâu tối hôm trước thì tưởng như không thể trụ vững, nhưng tới khi làm lễ thì chị lại tỏ ra rất mạnh mẽ. Cả buổi chị như người mất hồn và chẳng rơi một giọt nước mắt.
Cũng vì chuyện này mà không ít hàng xóm, khách khứa sau đó đều hỏi bố mẹ tôi rằng chị dâu làm sao, hoặc vợ chồng nó định ly hôn rồi à mà không khóc. Tôi thấy rất bực, họ thật chẳng ý tứ chút nào. Chuyện anh tôi qua đời chưa làm các thành viên gia đình nguôi ngoai mà lại đi tò mò chuyện không đâu.
Tôi cũng ra sức bênh vực chị, vì trước nay chị và anh rất yêu thương nhau. Mẹ tôi và chị dâu cũng có lúc xích mích nhưng khách quan mà nói chị hiền, đảm đang và biết điều. Tôi chưa từng nghi ngờ về tình cảm của chị dành cho anh mình, chắc chắn không thể như những lời đơm đặt của họ hàng được.
Nhưng sau đó, chị dâu tôi rất lạ... Nhiều lần tôi thấy tiếng lạch cạch lúc nửa đêm nên lò dò ra xem thì thấy chị dâu mở cửa đi ra ngoài. Nhà tôi ở quê nên 10 rưỡi, 11h đã là khá khuya, chị dâu đi đâu được chứ? Tôi lo nhưng cũng sợ nên không dám đi theo.
Không hiểu chị làm gì, một thời gian sau thì hàng xóm nhà tôi xì xào, đồn đại ầm lên. Họ nói mẹ tôi nên quản lại con dâu, bầu bí sắp tới ngày sinh mà còn lang thang ngoài đường lúc nửa đêm. Một số nói chị dâu tôi bị điên, một số thì lại nói chị đi gặp gỡ người đàn ông khác, có người còn ác hơn nói chị làm điều mờ ám nên lẻn ra bờ sông vắng vẻ...
Trước những lời buộc tội, tôi và mẹ rất giận. Chúng tôi vẫn ra sức bênh vực chị, bởi ở nhà chị tuy không nói chẳng cười mấy nhưng vẫn lo cơm nước tử tế. Dù thế, mẹ tôi cũng không thể không suy nghĩ khi ai nấy nói điều không hay về con dâu. Cả nhà có hỏi chị dâu cũng chỉ lắc đầu chối, nói rằng mình khó ngủ nên đi dạo.
Hỏi nhiều lần quá tới mức phát bực, tôi còn giận chị dâu mà quát lên: "Anh em mất thì cũng mất rồi, chị sống cho tử tế đi. Bố mẹ em già rồi cũng mệt lắm, cũng đau lắm, đâu phải mình chị đau đâu. Đừng khiến họ phải lo lắng thêm cho chị và cho đứa bé trong bụng chị nữa!"
Chị dâu sửng sốt, rồi cũng gật đầu. Nhìn cảnh ấy, tôi lại chạnh lòng. Có khi nào mình làm sai không?
Mọi chuyện chỉ vỡ lẽ vào một hôm gần đây... Tôi phải đi công tác trong ngày nên mãi gần 11h mới về. Ngồi sau xe anh đồng nghiệp, tôi vô tình thấy bóng dáng ai như chị dâu mình ngồi ở bờ sông. Chị cứ đi xuống rồi lưỡng lự lại đi lên, rồi lại đi xuống. Tôi sợ chị làm liều, vội vàng tới can ngăn.
Lúc này, chị mới òa khóc, khóc nức nở... Thật sự, từ lúc mới nghe tin anh trai tôi gặp tai nạn thì giờ tôi mới nhìn chị khóc. Có lẽ cũng vì vậy mà chị dễ mở lòng hơn, chị nghẹn ngào nói với tôi rằng nhiều lần không muốn sống nhưng cứ nghĩ tới đứa con trong bụng lại không đành. Chị bảo sau hôm nay chị sẽ không ra đây nữa, chị nghĩ thông suốt rồi. Anh đã đi nhưng đứa bé là giọt máu duy nhất còn lại, chị sẽ mạnh mẽ sống tiếp nuôi nấng con.
Tôi thương chị quá, ôm vào lòng và cùng khóc. Tôi cũng thấy ân hận vì mình đã nặng lời với chị, đã hiểu lầm chị làm gì đó khuất tất lúc nửa đêm.
M52