(Tổ Quốc) - Nghe giọng nghẹn ngào của chồng, tôi quay lại thì thấy anh đang khóc, tôi sửng sốt vô cùng và cũng bất ngờ với câu chuyện quá khứ của mẹ chồng.
Tôi lấy chồng đến nay là cũng tròn một năm. Hồi yêu nhau mỗi khi tôi đến chơi, chỉ thấy mẹ anh ngồi một góc, bố con anh không để bà ngồi chung với tôi. Khi tôi hỏi thì anh bảo mẹ anh không muốn nói chuyện với người lạ. Dù lúc đó tự ái nhưng tôi nghĩ cứ tìm hiểu thêm xem thế nào.
Sau vài lần về chơi thì tôi thấy mẹ anh dù không trò chuyện với tôi nhưng rất hiền lành. Lần nào tôi tới cũng thấy bà đang làm gì đó, khi thì cho gà ăn, lúc lại cuốc đất hoặc tưới nước cho mấy cây hoa, dù bà làm mà như chơi song như vậy cũng thấy bà rất chăm chỉ.
Đến khi cưới về sống chung với mẹ chồng, tôi mới biết bà không hề "hiền". Thỉnh thoảng bà lại đập phá cái gì đấy trong nhà, khi thì đập hỏng thùng rác, lúc đang ăn cơm lại ném cả bát xuống sàn nhà… Mà cũng không biết lúc nào bà sẽ "lên cơn" để tránh. Trong nhà thì bố chồng và chồng tôi đã quen, thấy bà như vậy, hai người âm thầm thay nhau dọn. Còn tôi, mấy lần đầu vẫn kinh hãi lắm, về sau thì ghét mẹ chồng vô cùng. Tôi cảm thấy đúng là gánh nặng, tự dưng có "người điên" trong nhà, ai mà vui cho được.
Chồng tôi thì chiều mẹ, có lần bà đang quét nhà, bị vướng dây điện nên bà lấy chổi đập luôn ti vi và đòi ném nó đi. Chồng tôi liền gỡ ti vi đem cất trong kho. Cứ bà bảo gì thì anh làm nấy, không hề cảm thấy yêu cầu của bà vô lý chút nào, cũng không tìm cách ngăn cản. Trong nhà cái gì dễ vỡ thì bố con anh cất kỹ hoặc để xa tầm mắt bà, thế nên phòng khách nhà tôi vô cùng sơ sài. Có lần đi làm về, tôi thấy bà ngồi cắt chiếc váy tôi yêu thích ra thành mấy chiếc khăn vuông, bà dùng khăn đó để lau bàn. Bà bảo nhìn ngứa mắt nên cắt. Tôi giận lắm.
Thời gian gần đây, triệu chứng của bà nặng hơn, nhiều lần ôm đầu la hét. Tôi hỏi chồng sao không đưa bà đi vào viện dưỡng lão hoặc viện tâm thần. Chồng nói từng đưa bà đi chữa trị nhưng không trị hết được. Anh còn bảo tôi cố gắng chịu đựng, một thời gian nữa là quen, nhưng đến nay một năm rồi và càng ngày tôi càng ghét bà.
Mấy hôm trước, chồng bảo tôi sinh con nhưng tôi vẫn không chịu mang thai. Tôi làm sao yên tâm khi sinh con khi nhà có một người điên. Nhưng chồng thì cứ đòi có con, tôi đành ra điều kiện với anh, một là đưa mẹ đi vào trại, tôi sẽ mang thai, còn không thì bao giờ chữa khỏi cho bà, tôi mới sinh. Tôi đặt áp lực như thế cũng chỉ vì muốn chồng tìm ra giải pháp, chứ bệnh của bà thì chữa khỏi sao được.
Thế nhưng khi tôi vừa nói xong, chồng buồn bực ngồi xuống giường, lặng im không nói gì. Mãi một lúc sau tôi thấy giọng anh nghẹn ngào, quay lại mới hay anh đang khóc. Anh bảo tôi không hiểu gì nên nói những lời nhẫn tâm với mẹ.
Chồng kể lại trong tiếng khàn khàn rằng hồi anh 12 tuổi, anh đang đi lên nhà ông bà ngoại với mẹ thì bị ô tô tông vào. Lẽ ra anh đã mất một chân hoặc chết rồi nhưng mẹ đẩy anh ra. Anh chỉ bị trầy xước tay và chân còn mẹ ngã đập đầu xuống nền bê tông nên bị chấn động não. Cũng vì một dây thần kinh bị ảnh hưởng nên bà mới hành xử như vậy. Chồng tôi là được mẹ cho sinh mạng những 2 lần cho nên đời này anh phải chăm sóc lại bà. Anh sẽ không đẩy bà đi viện dưỡng lão hay viện tâm thần và cũng mong tôi đừng hằn học với mẹ nữa.
Chồng kể xong mà tôi cũng cay mắt và không dám tin. Tôi nào biết mẹ anh đã hi sinh cho anh nhiều như thế. Dù rất cảm động song tôi vẫn không dám mang thai. Chồng bảo mẹ rất thích trẻ con, thường chơi đùa với mấy đứa cháu nhà hàng xóm. Tôi biết mẹ chồng chưa từng làm đau người nào, có nên đánh cược một lần không hả mọi người?
(bluebe...@gmail.com)
T.N.V.Q