(Tổ Quốc) - Là con người nhưng không có chút liêm sỉ, chẳng hiểu sao lại xấu tính đến thế?
Tôi với chồng cưới nhau nhưng vẫn ở dưới quê cho tới tận 2 năm sau thì chuyển lên Hà Nội sống. Nhìn chung gia đình chúng tôi khá giả và cũng mạnh về kinh tế. Nhiều cặp vợ chồng khác chật vật để mua nhà, trang trải tiền sinh hoạt ở thủ đô nhưng mọi thách thức với chúng tôi đều nhẹ tựa như bông.
Chồng tôi là phó giám đốc của một công ty xây dựng, lương tháng chạm ngưỡng 40 - 50 triệu, còn tôi thì là trưởng phòng Marketing, lương 20 triệu/tháng. Khi dọn lên Hà Nội, chúng tôi quyết chọn ở chung cư để thuận tiện đủ bề. Thứ nhất là dịch vụ hiện đại, và thứ hai là mỗi độ thời tiết ẩm thì nền nhà không bị nồm. Đặc biệt, nhà ở chung cư lau dọn, di chuyển cũng dễ hơn nhà mặt đất nhiều, bản thân tôi còn khá... lười nên đây chính là một điểm cộng.
Nhà chồng tôi có 5 anh chị em trong đó chồng tôi là con út. Cũng chỉ có vợ chồng tôi là chuyển nhà lên thủ đô, các anh chị khác vẫn lập nghiệp dưới quê. Thực ra họ cũng từng có ý định dời nơi sống để lập nghiệp mà vì đã có tuổi, có con nên cũng nhiều rào cản kìm chân.
Sống xa gia đình chồng, tưởng là sẽ được sống yên bình không ai gây phiền hà gì. Nào ngờ bên phía nhà chồng toàn khiến tôi phải ức chế. Tôi xin phép được lấy đơn cử vài ví dụ.
Đầu tiên là họ nhà chồng đến chơi quá thường xuyên. Tháng nào cũng phải có ít nhất 1, 2 người đến nhà tôi. Ừ thì dẫu biết khách tới thăm là quý, nhưng tần suất dày đặc như vậy làm tôi cực kỳ khó chịu. Chẳng hạn cuối tuần, khi đang lên kèo hẹn hò đàn đúm cùng tụi bạn thân lâu ngày không gặp thì y như rằng sẽ có một ai đó họ nhà chồng gọi điện lên. Mỗi lần có người tới thăm, ví dụ như bố mẹ chồng, anh chồng, chị chồng, tôi đều phải ở nhà chuẩn bị sẵn đồ ăn thức uống nấu lẩu. Ăn uống xong xuôi thì lại dọn dẹp rất mệt và vất vả. Quan điểm khi mua nhà chung cư của tôi là hạn chế nấu ăn đông người vì sẽ bị ám mùi mà dọn dẹp khổ sở.
Chưa hết, các anh em nhà chồng tới chơi thường rất... bẩn. Đi vệ sinh là một nhu cầu cơ bản nhưng mà họ sử dụng nhà vệ sinh chẳng có ý tứ chút nào. Nước tiểu văng vãi hết lên bồn cầu và sàn. Thậm chí, chị chồng đi "nặng" còn chả thèm xả nước. Tôi từng hú hồn hú vía bật ngay hút mùi để những thứ "hương" ấy bay đi xa. Nhiều lần tôi góp ý với chồng thì chồng tôi bảo thôi thì họ cũng chỉ tới đây chơi 1 hoặc 2 ngày là cùng, đừng chấp vặt.
Tuy nhiên, đó chưa phải là chuyện tôi ghét nhất khi các anh em nhà chồng tới chơi. Tôi và chồng là chủ nhà, họ chẳng nói chẳng rằng cứ xồng xộc vào nhìn ngắm các phòng, từ phòng làm việc của vợ chồng cho tới phòng ngủ, phòng vệ sinh riêng... Lần đầu tiên thấy thái độ tự tiện như vậy, tôi đã nảy ra kế đóng các cửa phòng. Tưởng như họ sẽ biết ý tứ để không tự tiện làm chuyện đó, nào ngờ các anh chị nhà chồng vẫn chứng nào tật nấy.
Chồng tôi chắc cũng chẳng thích mà anh đành phải nói "Đây em dẫn bác đi thăm quan nhà". Anh em phía nhà chồng cầm vật nọ, nhấc vật kia. ngắm nghía săm soi đủ kiểu. Tôi biết tỏng trong lòng, rằng anh em nhà này thích sân si, so sánh lẫn nhau. Kém miếng thì khó chịu, thấy em út giàu hơn hẳn sẽ nảy sinh đố kỵ.
Đã từng có thời điểm tôi bàn với chồng rằng cả hai sẽ nói dối, viện cớ đi vắng cuối tuần để anh em bên đó không đến chơi nữa. Nhưng chỉ sợ nhỡ đâu họ phát hiện ra sự thật thì lại nói nhà tôi là khinh miệt, chê bai và hắt hủi anh chị. Chồng tôi hiền lành, anh không giỏi trong việc cương quyết những chuyện như thế này. Còn với riêng bản thân tôi, vì làm dâu trong nhà chưa lâu nên lòng cũng hơi sợ sệt gây hấn với ai đó.
Mọi người ơi, liệu qua tâm sự kể trên, mọi người có nghĩ tôi là một người vợ ích kỷ không? Và giờ tôi phải làm sao đây để không còn gặp ức chế nữa?
M.B