Tôi và chồng đều là nhân viên văn phòng, lương tháng tôi 5 triệu, chồng 20 triệu, nhìn chung là đủ sống chứ chưa gọi tới mức dư dả. Cuộc hôn nhân của chúng tôi không chỉ xuất phát từ tình cảm mà còn là chuyện đôi bên muốn cùng nhau cố gắng để tạo nên một mái ấm hạnh phúc trọn vẹn. Chính vì vậy, cả hai vợ chồng tự nhủ sẽ phải thật trưởng thành, tự lập, cáng đáng mọi chuyện. Thời gian khi yêu và mới lấy nhau, chúng tôi đã hoàn thành tốt kim chỉ nam này. Song càng ngày, tôi thấy chồng mình càng trẻ con, hành xử bốc đồng.
Sau một năm rưỡi về chung mái nhà, tôi mang thai con đầu lòng. Phải nói đó cũng là lúc hạnh phúc nhất cho tới thời điểm hiện tại. Tuy nhiên vấn đề tiêu cực bắt đầu nảy sinh khi tôi bước vào kỳ nghỉ thai sản. Số lương đãi ngộ ít ỏi làm cho nhiều lúc tôi mệt mỏi, stress vì lo nghĩ chi tiêu. Đã vậy, hàng tháng còn phải gửi về cho mẹ chồng dưới quê một khoản tiền 3 triệu để bà chi tiêu. Bởi lẽ mẹ chồng đã không còn khả năng lao động, sống phụ thuộc vào một người con duy nhất là chồng tôi. Bố chồng mất từ lâu, nhiều lúc tôi bảo anh hay giảm tiền cho mẹ xuống vì một người dưới quê cũng chẳng tiêu tốn hết nhiều đến thế. Nhưng chồng tôi gạt đi, bảo thương mẹ ở một mình cô quạnh, vả lại người già rất thích được cho tiền, mình phận làm con không nên tính toán làm gì cả.
Tính tôi cầu toàn, lo xa và tỉ mỉ nên tôi không muốn ngồi yên một chỗ. Thay vào đó, tôi nhận vài công việc tự do viết lách để gia tăng thu nhập trong thời gian nghỉ thai sản. Tất nhiên lương không quá nhiều nhưng mục đích là để tôi không bị ì ạch một chỗ cũng như chi trả bù thêm vào khoản 3 triệu/tháng gửi mẹ chồng.
Ngày trở dạ cũng đến, tôi đã hạ sinh một bé trai kháu khỉnh. Mẹ đẻ tôi sống ở gần đây nên bà ấy thường xuyên tới chăm sóc cháu để tôi có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn. Chồng tôi cũng không còn la cà hàng quán nhậu nhẹt với bạn bè sau giờ làm nữa mà chăm về nhà để bồng bế con trai. Tôi hạnh phúc lắm, những tưởng cuộc sống cứ chảy trôi diễn ra êm đẹp.
Nào ngờ đến hôm nay, mùng 1 đầu tháng, tôi rất bức xúc trước hành động của chồng. Tôi phải vội gõ những dòng tâm sự này gửi tới độc giả để trút nỗi lòng.
Chả là mùng 1, mẹ chồng gọi điện lên hỏi thăm tình hình gia đình và cháu nhỏ. Tôi đang ở bếp nhưng cũng đủ nghe thấy cuộc hội thoại giữa chồng và mẹ anh ấy. Tôi thấy hỏi thăm thì ít mà kể lể khổ sở thì nhiều. Mẹ chồng cứ bảo nhà cần sửa cái này cái nọ, rồi hỏng đồ đạc phải mua sắm, thậm chí là mùa đông nhu cầu thực phẩm nhiều hơn, cần thêm áo ấm, chăn gối...
Cúp máy, chồng tôi bắt đầu bàn bạc với tôi về việc tăng tiền gửi mỗi tháng về cho mẹ lên khoảng 4-5 triệu đồng. Nhưng tôi tranh luận một cách bình tĩnh với anh ấy, rằng phải về quê xem mọi chuyện có đúng như vậy không rồi hẵng tính tiếp. Vả lại bây giờ tình hình kinh tế khó khăn, gia đình có con nhỏ không thể chi tiêu vung tay được. Còn chưa kể căn nhà mà tôi với anh đang sống cũng là nhà trả góp.
Chưa dứt lời, chồng tôi đã nổi cơn khùng, cho rằng tôi là một người con dâu ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân. Anh nói mẹ mình sống khổ sở như vậy mà tôi còn nghi ngờ, quả thực không xứng đáng làm con dâu bà. Tôi cực kỳ khó chịu vì mới mùng 1 đầu tháng mà anh ấy đã nổi đóa, tạo vận xui.
Tôi trừng mắt nhìn chồng rồi kéo tay anh đi vào phòng con trai. Mẹ đẻ tôi sau khi dỗ cháu ngủ trong nôi thì ngủ trong tư thế ngồi. Tôi gằn giọng nhưng âm lượng nhỏ để mẹ không tỉnh giấc: "Anh nhìn cho rõ đi!"
Tôi và chồng lại bước ra phòng khách để tiếp tục tranh cãi. Tôi nói mẹ đẻ mình luôn vất vả, chăm cháu chẳng hề hấn gì mà chưa bao giờ đòi hỏi tiền bạc. Vậy mà mẹ chồng cứ suốt ngày "nã" tiền hai vợ chồng. Chồng tôi nghe xong đứng hình, im bặt. Tôi rất muốn chửi anh ta tiếp cho hả dạ nhưng vì sợ mẹ đẻ nghe thấy phiền lòng nên chạy thẳng vào phòng ngủ.
Mọi người thử xem, tôi hành xử như vậy có đúng không? Và giờ phải làm như thế nào để mẹ chồng không tạo sức ép cho chúng tôi nữa?
M.B