(Tổ Quốc) - Anh không nói chuyện với mẹ vợ, cũng không ăn uống như trước. Em sợ chồng bị ốm, kén ăn nên mới nói mẹ mua đồ ngon về nấu.
Từ khi em và chồng chưa lấy nhau, em đã biết anh rất tính toán chuyện tiền bạc. Bình thường khi cả hai đi ăn, em và anh đều chia đôi tiền. Chẳng may hôm nào em không mang đủ tiền, anh sẽ đứng ra cho em vay. Nhưng vài ngày sau sẽ hỏi lại số tiền ấy ngay lập tức.
Đáng lẽ ngày ấy, em phải thấy khó mà lui. Đằng này cứ nghĩ đàn ông chặt chẽ càng tốt. Sau này sẽ không lo phải trả nợ cho chồng chơi bời. Vậy đấy, em sống chết lấy anh bằng được, để rồi vừa cưới xong, anh đã bắt em lột sạch vàng cưới.
Sau khi chia ra số vàng bên nội và bên ngoại trao, chồng em ngang nhiên ôm vàng của nhà anh đi cất với lý do: "Nhà ai cho thì người ấy giữ". Em không muốn cãi nhau nên cũng im lặng. Có điều cả đêm ấy, em không thể nào ngủ được vì ấm ức.
Suốt thời gian bầu bí, em nghén ngẩm đủ món. Nhưng khổ nỗi thèm đến mấy thì khi mua về, em cũng chán không muốn ăn. Lẽ ra chồng em phải động viên vợ. Nhưng không, anh quát mắng, ca cẩm nói em không biết tiết kiệm. Những lần sau em thèm ăn món gì cũng chẳng dám kể cho chồng biết là vì vậy.
Sinh con xong, em dự định thuê người giúp việc vì hai bên gia đình đều ở xa. Các bà cũng đã có tuổi, không tiện chăm cháu. Vậy mà chồng em nhất quyết gọi mẹ vợ lên. Trước mặt bà thì anh ngọt nhạt bảo người nhà chăm mới tin tưởng. Sau lưng lại nói với em, nhờ mẹ lên để đỡ một khoản tiền.
Mẹ lên chăm con, em cảm ơn còn không hết huống hồ lấy tiền của bà. Hôm ấy em đưa cho mẹ hai triệu tiền đi chợ, dặn bà mua đồ về nấu ăn. Thật ra em cố tình đưa trước mặt chồng, để sau này anh không nói em dấm dúi tiền cho mẹ đẻ.
Ngờ đâu chồng em vẫn để bụng. Cả tuần nay anh không ăn thức ăn, cũng chẳng hỏi han mẹ vợ câu nào. Em sợ chồng chán ăn nên dặn mẹ mua đồ ngon về nấu. Vậy mà vừa thấy mâm cơm đầy ắp, chồng em buông đũa rồi đi thẳng vào nhà.
Em hỏi mãi, chồng mới cau có bảo: "Mẹ em vô lý thật, lên chăm cháu còn nhận tiền của con. Rồi hôm nào cũng mua rõ nhiều đồ cho ai ăn?". Em nghe mà choáng váng, không ngờ chồng mình lại chấp nhất như vậy. Buồn một nỗi là mẹ em nghe được, bà nhất quyết trả lại tiền. Hôm nay nhân lúc chồng đi làm, em đưa cho mẹ mà bà không nhận.
Em thương mẹ quá các chị ạ. Chắc chắn em sẽ bắt chồng xin lỗi mẹ. Nhưng nếu anh không chịu xin lỗi, em phải làm sao để mẹ quên đi chuyện này đây?
(Xin giấu tên)
T.T.H.N