(Tổ Quốc) - Tôi nhìn chồng với ánh mắt cầu cứu, tưởng anh sẽ đứng ra bênh vực vợ con nhưng kết cục cũng chỉ là một thằng hèn...
Nhắm mắt cái đã 1 năm trôi qua, tôi đã làm mẹ đơn thân được ngần ấy thời gian rồi. Tầm này năm ngoái là đầy tháng bé Tôm con trai tôi, chuẩn bị làm sinh nhật 1 tuổi cho con mà tôi thấy bồi hồi. Ông bà ngoại Tôm đã sắm sửa rất nhiều quà cho bé, bố nó cũng gửi tiền tổ chức tiệc cho con từ tuần trước, nhưng tuyệt nhiên không thấy ông bà nội hỏi thăm...
Thực lòng thì tôi cũng chẳng mong đợi gì lắm, bởi từ lúc lọt lòng con tôi đã bị ông bà nội đối xử lạnh nhạt. Nghe ngược đời quá phải không? Nhà người ta thì cưng cháu đích tôn như trứng mỏng, ước có cháu trai nối dõi không được, đằng này tôi lấy chồng đẻ được đứa con trai duy nhất cho dòng họ đấy mà bố mẹ chồng lại coi khinh! Đã vậy tôi còn vớ phải gã chồng nhu nhược, vợ con xách đồ ra khỏi nhà anh ta cũng không bảo vệ được nửa câu...
Nghĩ lại chẳng biết tâm sự từ đâu, nhưng tôi biết nhà chồng không coi con dâu ra gì từ lúc tôi bước chân vào ngôi nhà ấy. Tôi quen chồng thông qua mai mối, cả tôi và anh đều đã ngoài 30 nên bố mẹ sốt ruột giục cưới xin. Một người bạn của anh làm cùng chỗ với tôi đã giới thiệu cho chúng tôi gặp mặt, chỉ sau 2 tháng quen biết là chúng tôi về chung một nhà.
Yêu vội cưới vội chẳng tìm hiểu kỹ nên tôi đã nhận ra mọi thứ sai lầm ngay từ ngày đầu làm dâu. Bố mẹ chồng vừa cổ hủ vừa kênh kiệu, cậy nhà có tiền nên chẳng coi ai ra gì, 6h sáng đã mắng chửi tôi không bằng đứa giúp việc. Ở với bố mẹ thì 8 rưỡi tôi mới đủng đỉnh ra đường, nhưng lấy chồng một cái thì đời tôi đảo lộn, 6h dậy lau dọn nhà như osin, còn phải nấu bữa sáng cho tất cả mọi người từ bố mẹ chồng đến anh chị, cả mấy đứa cháu nữa. Chồng tôi thì kêu bận rộn nên luôn bỏ bữa hoặc ăn ngoài, cưới nhau 1 tháng tôi tủi thân vô cùng vì chưa bao giờ được chồng lái ô tô đưa đón, khác hẳn hồi mới quen.
Chuyện tiền nong trong nhà cũng trở thành bài toán khiến tôi mệt mỏi. Chồng tôi bảo tiền anh kiếm ra để lo công to việc lớn, lương tôi mỗi tháng tầm 12 triệu anh bắt đưa hết cho mẹ để làm sinh hoạt phí! Tôi phản đối chuyện đó vì cơm nhà mỗi tháng 2 vợ chồng ăn cũng không nhiều, trừ những hôm đi tiệc cưới xin hoặc ăn riêng bên ngoài thì chúng tôi chỉ góp mặt cỡ chục bữa tối. Bảo tôi gửi mẹ 5 triệu tiền chợ còn tạm chấp nhận được, đằng này bắt tôi biếu cả tháng lương vậy thì tôi tiêu bằng gì?!?
Chúng tôi cự cãi nhau suốt cả tuần đầu tiên mới sống chung, nói mãi chồng mới chịu nhượng bộ để tôi đưa mẹ 5 triệu. Nhưng số tiền còn lại tôi cũng chẳng được tiêu thoải mái, chồng bắt tôi liên kết tài khoản với anh để tiện kiểm tra xem tôi có mua sắm phung phí hay không. Bữa tôi bỏ 600 nghìn ra mua chiếc váy đi tiệc mừng sinh nhật con đứa bạn, vừa quẹt thẻ xong chồng lập tức gọi điện tra hỏi, bảo tôi lôi đồ cũ ra mặc chứ không nhất thiết phải sắm miếng vải đắt bằng cả trăm cân gạo như thế. Ôi nghe xong tôi tức phát điên!
Đến khi tôi mang bầu thì không khí trong nhà càng ngột ngạt hơn. Mẹ tôi suốt ngày nhắn tin hỏi thăm con gái còn mẹ chồng thì chẳng cho tôi ăn gì ngon, chỉ có cơm rau thịt bình thường khiến tôi tủi thân vô cùng. Thèm cái gì tôi cũng không dám mua vì kiểu gì bố mẹ chồng cũng bắt đem cho mấy đứa cháu ăn hết, thành ra tôi toàn phải lén lút sang nhà ngoại để ăn. Mẹ tôi xót con nên lúc nào cũng trữ sẵn thức ăn ngon trong tủ, chờ tôi sang là mẹ hâm nóng hết cho. Miếng chân gà thèm trời mưa lạnh cũng phải kiếm cớ sang ngoại, đi siêu âm khám thai cũng chỉ có mẹ ruột đi cùng. Lắm lúc tôi thấy mình như bóng ma trong ngôi nhà mình đang làm dâu vậy...
Chồng tôi có một bà chị gái lấy chồng xa, đợt rồi chị ấy cũng chửa đẻ sớm hơn tôi 2 tháng. Khi tôi sắp "vỡ chum" thì bà chị ấy khăn gói về nhà ở cữ, mẹ chồng tôi đon đả nhiệt tình lắm, suốt ngày vào bếp nấu cơm ngon cho con ăn. Chị ấy đẻ con gái, ông bà thay nhau cưng nựng gọi cháu ngoại là cục vàng. Hôm mẹ chồng hầm con gà bảo tôi xuống múc ăn, tôi mừng lắm tưởng được bữa ngon lành. Ai ngờ mở vung nồi ra chỉ thấy mấy cọng ngải cứu...
Đến bữa tôi đi sinh, quằn quại cả ngày xong bác sĩ bảo phải mổ cấp cứu, cả nhà chồng chẳng ai có mặt, đến bố của con tôi còn chẳng thèm nghe máy. Tôi khóc hết nước mắt, bố mẹ ở bên cũng nghẹn ngào thương con chẳng nói nên lời. Tới lúc tôi ra khỏi phòng mổ mới thấy chồng chạy đến, bố mẹ chồng liếc cháu trai một cái rồi đi về. Tim tôi nguội lạnh hẳn, chẳng mong đợi gì từ cái nhà ấy nữa.
Sinh xong tôi ít sữa, phải xin bà chị chồng cho con bú nhờ. Mẹ chồng ra vào lườm nguýt mãi, thi thoảng còn đá đểu mấy câu chướng tai khiến chị chồng phải nhắc khéo. Tôi học cách thờ ơ trước thái độ độc địa ấy, cho đến ngày con tôi làm lễ đầy tháng thì chính thức đoạn tuyệt mối quan hệ với nhà chồng. Bữa đó bày bàn cúng mụ xong, các anh chị bên chồng và mấy cô dì tặng con tôi ít tiền vàng lấy vía, mẹ chồng tôi chẳng cho gì, ôm cháu ngoại vào buồng nói câu chua chát: "Cháu ngoại mới là cháu mình, còn cháu nội thì chả biết đâu mà lần, nhìn mặt thằng bé cũng có giống ông bà với bố nó đâu!".
Tôi sững sờ khi nghe câu nói lạnh lùng vô nhân tính ấy. Bao cơn uất nghẹn trong lòng muốn xổ ra ngoài hết, nhưng tôi cắn răng đến bật cả máu, vơ vội ít đồ đạc rồi bế con về thẳng nhà ngoại. Giây phút bị mẹ chồng sỉ nhục, tôi đã quay sang cầu cứu chồng nhưng ánh mắt thờ ơ nhu nhược của anh đã lơ đi chỗ khác. Tính ra con tôi chào đời 30 ngày, bố nó bế chắc được 5-6 lần gì đó...
Vợ chồng tôi chưa ly hôn nhưng 1 năm qua tôi nghe nói anh cũng sắp có vợ mới. Ly hôn hay không giờ cũng chẳng quan trọng, tôi quyết đổi họ con theo ông ngoại và cắt đứt mọi liên lạc với nhà chồng. Tôi trằn trọc bao đêm vẫn không hiểu một chuyện: mẹ con tôi đã làm gì sai?...
Aries