(Tổ Quốc) - Đang và miếng cơm vào miệng, mẹ chồng quay sang nói: "Từ mai con đừng mua thịt cá nữa. Ăn cơm với khế như mẹ đây này. Vèo cái hết 2 bát cơm".
Chồng tôi sang nước ngoài lao động đã hơn 2 năm nay, một mình tôi ở nhà sống chung với mẹ chồng. Bà năm nay đã 70 tuổi. Vì khác thế hệ nên nhiều lúc tôi thấy 2 mẹ con không hợp nhau.
Mẹ chồng thích tiền lắm, cứ phải ôm khư khư tiền của con trai thì bà mới chịu. Chồng tôi sang nước ngoài được 5 tháng, bà đã gọi điện sang, than ngắn thở dài rằng tôi ở nhà tiêu hoang phí, không biết thương anh. Mẹ chồng đề nghị tiền lương anh gửi về để bà giữ. Mai mốt anh về, bà sẽ không giao thiếu 1 xu.
Tôi cũng không cãi lời, mẹ chồng thích thế thì chiều bà. Hàng tháng nhận tiền từ chồng, tôi sẽ trừ chi tiêu đi rồi mang về đưa cho mẹ. Sau đó, tôi lại chở bà lên ngân hàng để gửi tiết kiệm. Để tôi đi gửi tiền 1 mình, mẹ chồng không chịu. Phải đích thân bà giao tiền cho ngân hàng thì mới được. Cứ bao giờ cầm biên lai của ngân hàng trong tay, bà mới yên tâm về. Tuy đã 70 tuổi rồi nhưng mẹ chồng tính lãi còn nhanh hơn cả máy tính! Cô nhân viên còn chưa kịp thông báo số tiền lãi hàng tháng, bà đã nhẩm ra rồi.
Nhà có 2 mẹ con, tôi chưa bao giờ để mẹ chồng ăn uống đạm bạc. Hôm thì mua thịt, hôm mua cá, trứng.. để bà đổi bữa. Thế nhưng mẹ chồng nói chỉ thích ăn cơm với khế. Nhà có cây khế ngọt, bữa nào bà cũng hái vài ba quả, rồi rửa sạch, thái mỏng ăn kèm với cơm. Tôi biết tỏng, chẳng qua bà kiệt sỉ, sợ sử dụng lẹm vào tiền của con trai gửi về nên mới cố tình ăn uống kham khổ như vậy.
Tuần trước đến bữa cơm, tôi thấy bà bưng lên 1 rổ khế to và 1 bát muối vừng. Chưa hiểu mẹ chồng hái nhiều thế để làm gì, thì bà nói luôn: "Từ mai con đừng mua thức ăn nữa. Thịt cá ăn mãi chán, giờ người ta nuôi công nghiệp, thịt không ngon như ngày xưa. Ăn cơm với khế đây này. Của nhà trồng được, chẳng phun thuốc gì cũng yên tâm. Mẹ ăn ngon, bữa nào cũng phải 2 bát cơm, mà chẳng thấy ốm đau, hay đau bụng gì cả". Nói xong mẹ chồng ấn vào tay tôi bát muối vừng.
Thế là từ hôm sau, tôi không mua thức ăn nữa. 2 mẹ con ngày ngày ăn cơm với khế. Tôi thì uất nghẹn, chẳng thể nuốt nổi miếng cơm. Còn mẹ chồng thì vẫn thản nhiên ngồi ăn. Bà còn tỏ ra rất ngon miệng. Tính bà sĩ diện, vẫn đi khoe với mọi người rằng, tiền con trai gửi về, bà toàn mua đồ ăn ngon để tẩm bổ.
Ăn như vậy được hơn 1 tuần thì mẹ chồng tôi cũng chẳng thể ngon miệng được nữa. Bà hết muối xổi, nấu chua, luộc khế... đến xào khế... song vẫn chẳng xuôi hết bát cơm. Trời thì oi nóng, con người càng uể oải.
Hôm qua, mẹ tôi vừa ra đến ngõ thì bị ngất, may có người đi ngang qua đỡ kịp. Mọi người đưa bà vào trong nhà, rồi gọi cấp cứu. Kết quả là mẹ tôi bị thiếu chất, cộng với trời nắng ngột ngạt dẫn đến cơ thể bị suy nhược. Đưa bà ra bệnh viện, bác sĩ phải truyền mấy chai nước bà mới hồi tỉnh.
Sáng nay ra viện, tiền truyền nước lẫn thuốc bổ hết hơn 2 triệu. Mặt mẹ chồng nghệt ra, ngẩn to te chẳng nói được câu nào. Tôi biết bà đang tiếc tiền, nhưng chỉ thấy buồn cười chứ không dám trêu mẹ chồng lúc đó.
Về đến nhà, khi mọi người hỏi đến thăm đã về hết, tôi mới nói: "Con biết mẹ muốn tiết kiệm tiền, nhưng không nhất thiết phải khổ sở thế mẹ ạ. Đấy, tiền thuốc bằng 3 lần tiền thức ăn. Sức người trẻ bọn con thì còn chịu được ăn uống kham khổ, chứ người già ăn không đủ chất thì làm sao chịu được. Thôi từ mai mẹ muốn tiết kiệm thì cũng phải đúng mực. Chồng con mà biết mẹ thế này, anh ấy lại trách con không biết làm dâu".
Mẹ chồng chẳng đáp lại tôi lời nào. Nằm quay lưng vào tường. Bà vẫn đang xót tiền lắm. Mãi sau, mẹ chồng mới quay ra bảo tôi: "Ừ thôi thì mai con thích ăn gì thì mua. Mẹ sao cũng được".
Bữa trưa nay vẫn có món khế, nhưng bà chẳng động đũa. Tôi lén thấy bà còn rùng mình. Đúng là chết cười với mẹ chồng kiệt sỉ của tôi!
Hướng Dương HT