(Tổ Quốc) - Trong mắt bà Chương thì con trai bà là người giỏi nhất, cái gì anh cũng đúng. Nhưng rồi đến một ngày, bà chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống cho đỡ xấu hổ.
Nhà bà Chương có mỗi Hùng là con một, thành ra anh chính là "kim cương" của mẹ anh. Tốt nghiệp 1 trường cao đẳng trên huyện, Hùng làm nhân viên kinh doanh cho một hãng cám chăn nuôi gia súc, với mức lương 14 - 16 triệu. Thấy con ngoan, làm ở quê như vậy cũng được xem là lắm tiền rồi, bà Chương càng hãnh diện về Hùng. Đi đâu bà cũng khoe con bà ngoan lắm, có hiếu lắm, một mình xây được cả căn nhà hoành tráng.
Hùng đến tuổi lấy vợ, bà Chương muốn tìm một nàng dâu phải xứng tầm. Thứ nhất gia thế nhà con dâu phải xứng với nhà bà, thứ hai cô gái đó phải xứng với con bà. Nhưng khi đang kén cá chọn canh thì bất ngờ Hùng dẫn về một cô gái có tên là Thu. Bà Chương không đồng ý nhưng anh nhất quyết lấy bằng được. Cuối cùng vì Thu đã mang bầu nên bà buộc lòng phải chấp nhận.
Thu về nhà đó, vì bầu bí nên cô sớm phải nghỉ việc. Thấy con trai phải đi làm, vợ thì ở nhà, bà Chương càng ghét con dâu ra mặt. Hễ cứ ngồi xuống đâu là bà Chương kể xấu Thu: "Thằng Hùng nhà tôi ngoan, đi làm có tiền, con nào lấy nó lại chẳng thích quá ấy chứ. Thế nên con Thu yêu được thằng Hùng nhà tôi là cứ bám riết. Tôi ngăn cản thế nào cũng không được. Rồi còn cố tình có bầu để ép cưới. Nó qua mắt được ai chứ sao qua mắt được bà già này".
Thu về nhà đó được cái danh chứ cũng có sung sướng gì. Mọi việc trong nhà đều đến tay cô. Sáng sớm 5 giờ bà Chương đã khua dậy để nấu ăn sáng cho gia đình nhà bà. Hôm nào cô ngủ quên 5-10 phút thì mẹ chồng đá thúng đụng nia, chửi xéo xắt: "Ối dồi ôi mặt trời lên đến đỉnh, con dâu tôi vẫn nằm". Lo bữa sáng cho bố mẹ chồng rồi Hùng xong xuôi, Thu lại tất bật ra chợ mua đồ để trưa nấu cơm. Về đến nhà chưa kịp thở thì phải đem cả đống quần áo của cả nhà đi giặt. Buổi chiều thì lau dọn hết cái nhà 4 tầng rồi lại lo nấu bữa tối.
Thu cứ làm như thế giống hệt cái máy. Bình thường thì không sao nhưng khi ấy Thu đang chửa to, đi lại nhiều rõ mệt. 11 giờ đêm khi nằm xuống giường, lưng Thu đau cứng. Nhiều hôm cô mất ngủ vì tê nhức chân tay. Nhưng quay sang chồng thì anh đã ngủ từ bao giờ, tâm sự với mẹ chồng thì lại càng không.
Ấy vậy trong mắt bà Chương cô vẫn là đứa ăn không ngồi rồi. Bà thường lắc đầu chê bôi Thu lười, việc nào cô làm cũng không vừa mắt bà.
Thu bực nhất là lúc sinh con, mẹ chồng chẳng chăm cháu ngày nào mà gọi điện thẳng cho mẹ đẻ cô, ép bà phải sang. Mẹ chồng Thu cũng là người hiền lành nên khi sang nhà bà thông gia thì bị bắt nạt. Mang tiếng bà ngoại sang chăm cháu mà còn chăm luôn cả nhà chồng. Trước mặt mẹ đẻ của Thu, bà Chương cứ vô tư: "Ôi ngày xưa cái Thu ở nhà bà thông gia cứ chiều đâm sinh hư. Về nhà tôi có biết làm cái gì đâu. Nói mãi rát họng. Tôi cũng không muốn mẹ con căng thẳng, chỉ khổ thằng Hùng, nó đi làm cả ngày vất vả, về nhà lại thấy mẹ chồng con dâu căng thẳng thì không hay. Nhưng nói thật nhiều lúc cũng bực lắm bà ạ. Tôi toàn 9 bỏ làm 10 đấy".
Hết 6 tháng ở nhà, Thu bắt đầu đi làm trở lại. Mẹ chồng nhận trông cháu nhưng được 1 tuần thì bà chán, bảo thằng bé quấy lắm. Thu buộc lòng phải thuê thêm người giúp việc. Bà Chương lại chê ỏng chê oi cô lười, cậy chồng nhiều tiền. Nhưng Thu chẳng buồn cãi lại. Cứ như thế được khoảng 2 năm thì bỗng một hôm nhà cô xảy ra chuyện.
Số là Hùng viện cớ phải đi tỉnh tìm kiếm khách hàng, thế rồi anh biệt tăm biệt tích cả 1 tuần chẳng ai gọi được. Bà Chương vẫn yên tâm vì xưa nay anh đi công tác đều như vậy. Chỉ có buổi tối thảnh thơi thì anh gọi về nhà, mà Hùng cũng không xa nhà lâu ngày bao giờ.
Nhưng tuần trước bỗng có hai người đàn ông đeo kính đen, người xăm trổ đầy mình vào nhà bà Chương, khi ấy có cả Thu ở nhà. Họ chẳng nói chẳng rằng đập lên bàn một tờ giấy đỏ chói. Hóa ra đó là giấy Hùng vay nợ lãi để đánh bạc. Suốt một tuần anh không có nhà là vì trốn nợ, bọn cho vay không tìm được anh thì đến tận nhà đòi.
Nhìn con số ghi trong tờ giấy lên đến mấy trăm triệu bà Chương ngã ngửa. Bà thở hổn hển phân bua với hai người đàn ông kia: "Thằng Hùng nhà tôi không bao giờ đánh bài đánh bạc. Các anh nhầm to rồi". Nhưng một gã hất hàm về phía bà: "Hùng con nhà bà Chương, số nhà X, vợ là Thu thế đúng rồi chứ. Thôi bà đừng tin thằng con trai của bà nó giả tạo nữa. Nó còn nợ bao nhiêu người nữa kia kìa. Có khi bán nhà đi cũng chẳng đủ trả nợ. Hôm nay chúng tôi đã cất công đến đây, thông báo cho gia đình. Bà liệu mà thay con bà trả, đừng để chúng tôi dùng biện pháp mạnh. Khi ấy nó không hay". Nói xong người đàn ông đó nhìn 1 lượt khắp căn nhà như để cảnh cáo.
Bà Chương quá sốc ngất lịm luôn. Chồng bà Chương cũng không thể giữ nổi bình tĩnh, loạng choạng ngồi xuống ghế rồi ho sù sụ. Lúc bấy giờ còn mỗi Thu, cô đành đứng ra khất để đội đòi nợ đi về.
Thế rồi từ hôm đó, 2-3 hôm lại có người đến nhà ráo nợ. Hùng đã về nhưng anh trầm ngâm chẳng nói câu nào. Bà Chương hỏi mãi thì anh nói được mỗi câu: "Con xin lỗi cả nhà" rồi lên trên phòng nằm nhất quyết không ra ngoài.
Đang hãnh diện vì con trai, giờ đây ra đường cứ hễ thấy ai nhìn là bà Chương chột dạ. Có người thật thà bảo với bà: "Nó nợ cũng không đến nỗi không trả được thì cả nhà xem bán được cái gì rồi bán để gom góp mà trả cho đỡ đau đầu. Chứ lãi mẹ rồi đẻ lãi con có khi bán nhà đi cũng không đủ ý. Với nữa, con Thu một mình chăm con vất vả, xưa nay nó chẳng cãi lời bà. Nhưng nó lấy cớ này mà đòi ly hôn thì thẳng Hùng còn có đứa nào dám lấy. Bà liệu mà ngọt nhạt với nó. Tôi thấy nó ngoan nhất cái xóm này mà bà cứ chê. Trước mọi người nói bà, bà cứ khăng khăng con bà là nhất. Giờ trắng mắt ra chưa?".
Bà Chương thất thểu về nhà, tự nhiên thấy hổ thẹn vô cùng. Nhìn thấy Thu bà không dám lên tiếng. Bởi cũng may có nhà cô đứng ra, số nợ của Hùng mới đỡ được 1 nửa. Không thì có bán nhà đi cũng không đủ thật!
Hướng Dương HT