(Tổ Quốc) - Lên chăm cháu nhỏ, mấy ngày đầu mẹ chồng tôi rất nhiệt tình, chu đáo. Nhưng sau đó ít lâu, bà bỗng bỏ đi biền biệt từ sáng sớm tới tối muộn mới về.
"Ôi dào, thuê làm gì, mẹ lên chăm cháu cho là yên tâm nhất" - mẹ chồng của tôi đã xin đám như thế khi vừa hay tin con dâu mang bầu. Bà còn nói cả tràng dài rằng mình thích cuộc sống ở thôn quê, nhưng vì con vì cháu thì hy sinh tí chút cũng không sao... Nhưng thôi, tôi biết mình sắp mang ơn bà nên cũng chỉ gật gù, vâng dạ.
Thật lòng thì tôi thì cũng nghe mọi người nói nhiều rằng đừng có nhờ mẹ chồng trông cháu. Vì bình thường đã dễ cãi nhau, khi có thêm đứa cháu lại càng bất hòa chuyện chăm sóc, dạy dỗ. Do đó, muốn yên ổn, thuận hòa tốt nhất là cứ tách nhau ra.
Nhưng ở ngay công ty tôi có 2 chị thuê giúp việc mà con toàn bị ngã, ăn uống không tử tế nên tôi rất sợ. Mẹ tôi thì già cả, không thích sống ở chung cư. Thuê người giúp việc đã tốn 7-8 triệu/tháng, rồi bao ăn, bao mặc, chưa kể còn phải nịnh nọt này kia lại còn không yên tâm... Nghĩ đi nghĩ lại thì mẹ chồng lên chăm cho là yên tâm nhất!
Rồi ngày tôi sinh, mẹ đẻ cố gắng lên ở cùng được tháng đầu. Sau đó, mẹ chồng khăn gói lên nói rằng sẽ chăm cháu giúp. "2 đứa yên tâm, có mẹ lên rồi thì chúng mày chẳng phải động chân động tay vào việc gì" - bà tuyên bố chắc như đinh đóng cột thế ngay hôm đầu tiên về tới nhà.
Được 3 ngày đầu tiên thì đúng như thế thật, bà làm việc rất nhanh. Nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp, sàn cứ sạch bong sáng bóng. Tôi gần như chỉ việc ôm con, sữa bà cũng pha cho, cháu ăn xong bà lại rửa bình, phơi khô giúp... Quần áo của cún con bà cũng lọ mọ giặt tay chứ quyết không bỏ máy giặt. Tôi vô cùng biết ơn bà vì sự cẩn thận, chu đáo ấy.
Tuy nhiên, tới ngày thứ 4, bà nói cần ra chợ mua ít đồ. Chả hiểu sao bà đi cả buổi sáng vẫn không thấy về. Tận trưa trật trưa trời bà mới trở về, tay xách nách mang rau củ quả và rất nhiều quần áo, giày dép, mũ nón.
Tôi ngỡ ngàng hỏi, bà thản nhiên bảo: "Làm hết sức thì cũng phải chơi hết mình con ạ! Mẹ mua mấy bộ quần áo để từ mai đi tập thể dục, tối thì đi dạo phố tí. Nhà quê ra phố mình cũng phải thay đổi dần chứ".
Ngẫm nghĩ cũng phải, tôi gật gù rồi còn bảo mẹ chồng muốn mua gì, cần gì cứ nói, vì tôi sợ bà bị lừa. Thế mà bà xua tay: "Làm gì có, chả ai lừa được mẹ đâu. Mẹ đi 1 vòng là biết hết cả cái chợ này rồi".
Lại bất ngờ tập 2, tôi không nghĩ mẹ chồng đảm đang, tảo tần một mình nuôi con khôn lớn của mình lại dễ thích nghi với môi trường mới tới thế.
Nhưng càng sống, tôi mới nhận ra rằng mẹ chồng mình không giống như những gì bà thể hiện... Bà đảm đang đấy, nhưng không phải mẫu phụ nữ truyền thống, chịu nhẫn nhịn, thua thiệt. Bà một mình nuôi con trai khôn lớn đấy, nhưng bà không giữ con trai, ngược lại rất chăm chút cho bản thân.
Tạm gác lại mấy điều ấy lại, sau vài ngày đầu bà thể hiện vô cùng tốt, thì sau đó tôi khổ sở vì chẳng hiểu mẹ chồng đi đâu. Hành tung của bà bí ẩn sao đấy, sáng sớm đã rời khỏi nhà, tận gần giờ cơm chiều mới trở về. Nấu nướng, giặt giũ xong xuôi lại bảo đi tập thể dục tiếp!
Tôi bực bội vì phải tự lo liệu việc nhà, trông con, kêu than với chồng suốt. Anh có hỏi mẹ, ngọt ngào nịnh cũng có, mà giận dỗi cũng có, nhưng bà tuyệt đối không nói. Mẹ chồng chỉ bảo: "Tao lên đây để phụ chúng mày chăm con, làm việc nhà - là PHỤ thôi nhé. Còn chính vẫn là 2 đứa chứ. Sáng giặt 1 thau đồ rồi, tối nấu cơm rồi, lại thu dọn, gấp đồ, còn muốn thế nào nữa? Cả ngày quần quật ở nhà á, thuê giúp việc đi!"
Hai vợ chồng tôi bàn đi bàn lại vẫn khôn biết phải giải quyết sao cho ổn. Không đưa tiền cho mẹ chồng nữa nhưng bà cũng chẳng có vẻ gì là cần. Chuyện này khiến tôi rất tò mò. Nhưng rồi sự việc cũng vỡ lở ra.
Hôm ấy là cuối tuần, 6h tỉnh giấc thì tôi đã chẳng thấy mẹ chồng đâu. Hai vợ chồng tôi đưa con trai ngoài dạo phố, cà phê nhân ngày đẹp trời. Nhưng khi đang dạo ở công viên lớn cách nhà khoảng 2km thì tôi điếng người với bóng dáng xa xa... Nhìn ai đó như là mẹ chồng tôi, đang tựa vai một ông chú tóc bạc khác.
Đi nhẹ nhàng tới gần, tôi nổi da gà khi nghe những lời làm nũng được mẹ chồng thốt ra. Bất ngờ hơn cả, ông chú kia rút tiền trong ví cho mẹ chồng tôi.
Tới lúc này, chồng tôi không nhịn được, bực mình bước lên thì bà mới hốt hoảng. Nhưng sau đó, bà bình tĩnh, mắng ngược: "Làm gì mà nhảy dựng lên thế? Có bạn trai thì sao? Góa chồng giờ không được phép tìm hạnh phúc mới à?"
Chúng tôi cứng họng. Buổi tối hôm đó lại vô cùng sóng gió. Chồng tôi thì rất giận, anh xấu hổ khi mẹ bỏ bê con cháu để mải mê yêu đương. Còn mẹ chồng thì cứng rắn nói đó không phải trách nhiệm của bà, nếu chúng tôi cần thì bà cho tiền thuê người, còn bà phải dành thời gian đi tập nhảy, tập thể dục và... yêu đương.
Tôi phận làm dâu chẳng dám nói gì, nhưng vẫn thấy mẹ chồng mình thật là dở người. Thế này mà chuyện bị đồn ra ngoài thì chúng tôi chẳng biết giấu mặt vào đâu nữa.
M52