(Tổ Quốc) - Khát nước quá nên tôi đành tự xuống nhà. Nhưng cửa phòng ngủ vừa hé mở, tôi lại nghe tiếng chồng mình nói mà như khóc, nghèn nghẹn: "Hóa ra 5 triệu và 10 triệu nó khác nhau nên cách đối xử của mẹ với 2 đứa cháu cũng khác nhau!"
Vợ chồng tôi không giàu, lương tạm gọi là dư dả 1 chút. Thế nhưng cả hai đều luôn hiếu thảo, biết lo lắng cho gia đình nội ngoại. Vì thế, cưới nhau xong tôi và Thắng hầu như chả lấy đồng tiền mừng nào mà đưa hết cho bố mẹ để trang trải tiền cỗ bàn.
Và sau này, dù hai vợ chồng lên Hà Nội làm việc nhưng chỉ cần ông bà ở nhà đau ốm, kiểu gì chúng tôi cũng phải về tận nhà thăm hỏi mới yên tâm. Thắng luôn nghĩ, tiền bạc là vật ngoài thân, còn sự quan tâm mới là điều đáng quý nhất. Anh luôn nặng tình cảm như thế.
Trong khi đó, em trai của Thắng lại khác. Thằng bé tính toán hơn, sắc sảo và khôn lanh hơn anh trai. Nó cưới được cô vợ lại cũng tính tình y chang thế. Thành ra, mọi việc trong nhà nào cũng đùn đẩy cho vợ chồng tôi dù nó mới là người sống cùng bố mẹ. Nhưng nhờ khéo ăn khéo nói nên em trai Thắng vẫn rất được lòng bố mẹ. Cả vợ của nó cũng vậy.
Tuy nhiên, Thắng cũng không ý kiến. Mỗi lần bị gọi về, anh dù mệt mỏi, vất vả cũng chẳng kêu than. Tiền bạc dù không nhiều nhưng vẫn gom góp lo gần đủ để bố mẹ yên tâm thuốc thang, trị bệnh.
Có lẽ, tôi cũng sẽ chẳng so đo, tính toán với với vợ chồng của cậu em chồng, nếu như không về cùng sống trong khoảng thời gian ở cữ.
Cưới nhau 2 năm tôi mới bầu. Thế nên Thắng mừng lắm. Cùng lúc ấy, cô em dâu mới được gả về cỡ 1 năm cũng bầu. Hai chúng tôi đi khám còn có ngày dự sinh như nhau. Tuy nhiên, sau cùng tôi sinh con trai, đẻ sớm hơn em dâu 3 ngày. Thím ấy thì sinh con gái, đẻ mổ.
Để tiện có người chăm nên tôi về quê. Mẹ chồng tôi thì được 2 anh con trai gửi tiền chăm vợ nên nghỉ hẳn việc bán hàng ngoài chợ. Hàng ngày, bà lo cơm nước, dọn dẹp nhà cửa và giặt đồ cho 2 cô con dâu, 2 đứa cháu.
Tôi cũng biết bà vất vả, thế nên ngoài thanh toán tất tần tật tiền điện, nước, mạng, tôi còn đưa bà thêm 5 triệu coi như bồi dưỡng cho bà. Con số đó thực ra cũng là do Thắng đề xuất. Tôi thấy hơi nhiều nhưng thôi, cũng kệ đi.
Thế nhưng, về ở với mẹ chồng tôi mới thấy cực vô cùng. Bà luôn lấy lý do là em dâu đẻ mổ nên cần ở bên để chăm sóc, đỡ đần dù em ấy còn có chồng ở bên. Và chẳng đêm nào bà qua phụ tôi dù thằng bé nhà tôi quấy hơn, toàn ngủ ngày cày đêm. Chưa kể, tôi chỉ được bà lo cho chuyện ăn uống, giặt giũ chứ chăm con hoàn toàn tự túc. Chẳng rõ phải tâm lý sau sinh không mà từ dạo đó tôi luôn buồn bã, chán nản. Tôi than nhớ chồng, Thắng cũng chỉ biết động viên.
Song, sự phân biệt đối xử của mẹ chồng với 2 nàng dâu càng ngày càng rõ nét. Hôm ấy Thắng cũng về. Nhưng anh đang bận đi thăm mấy người họ hàng, tôi tự xuống lấy nước thì gặp mẹ chồng đi chợ về. Trong giỏ đồ của bà có một túi nho xanh nhìn rất ngon. Nhưng thấy tôi đang hướng ánh mắt về mình, mẹ chồng lập tức dấm dúi. Rồi bà đánh trống lảng: "Xuống nhà làm gì, con ở yên trên phòng thôi. Thiếu gì gọi mẹ".
"Dạ không sao, không đi ra ngoài sân vườn gió máy là được mà mẹ. Con cũng chỉ xuống lấy nước thôi ạ" - Tôi đáp.
Mẹ chồng ậm ừ rồi đuổi tôi lên nhà liên hồi. Tôi vâng dạ rồi cầm cốc nước đi lên. Tại thời điểm đó tôi chưa nghĩ gì đâu. Thế nhưng, 2 ngày trời tôi vẫn chẳng thấy mẹ chồng cho mình 1 quả nho nào. (Thông thường bà mua quả gì thì mâm cơm cữ của tôi sẽ có tráng miệng món ấy). Tôi thấy lạ chứ. Lúc đó tôi mới ngẫm lại về hành động có chút giấu giếm của bà...
Tôi đem chuyện thắc mắc với Thắng, anh còn chắc như đinh đóng cột rằng mẹ quên. Tôi cũng ậm ừ.
Nhưng tầm chiều hôm ấy, tôi lại chờ lúc con ngủ lò dò xuống nhà tự làm sinh tố và lấy nước thì nghe được mẹ chồng và chồng đang có chút to tiếng. Cánh cửa vừa mở ra, tôi đã nghe thấy Thắng nói như khóc, anh cố không gào lên nhưng tôi biết anh đang rất cáu:
- 5 triệu với 10 triệu khác nhau nên mẹ cũng đối xử với 2 nàng dâu, 2 đứa cháu khác biệt? Thế ra mẹ chỉ vì tiền thôi à?
- Chả phải mẹ đối xử khác, mẹ đối xử bình đẳng hết. Con nghĩ xem, hai đứa đưa có 5 triệu, lại còn đòi ăn nho sữa? Mẹ chả tính toán đâu nhưng đứa nào đưa nhiều thì mua đồ xịn, đồ bổ, thế thôi!
- Trước giờ bọn con vẫn gửi tiền cho bố mẹ hàng tháng dù không sống cùng. Rồi mỗi lần bố mẹ đi khám, toàn vợ chồng con lo. Còn vợ chồng chú ấy đâu phải bỏ đồng nào, mà giờ có chùm nho mẹ cũng tính toán với vợ con?
- Anh cũng đang tính toán đấy. Khổ lắm, có tí đồ thôi mà cũng làm toáng lên. Muốn vợ được sướng như người ta thì đưa thêm tiền thôi.
Tôi giận điếng người. Còn Thắng, ngay lúc ấy anh bỏ lên phòng, nhìn thấy tôi liền cầm tay bảo: "Dọn đồ, anh đưa em về ngoại."
Tôi cũng chẳng hiểu vợ chồng mình đã làm gì để mẹ chồng phải ghét bỏ. Chúng tôi tuy đưa 5 triệu thôi nhưng cũng thanh toán hóa đơn điện nước trong gia đình. Tính ra cũng thua kém gì vợ chồng chú út? Thực sự, tôi không thèm khát gì vài quả nho sữa nhưng cách phân biệt đối xử của mẹ chồng với 2 nàng dâu khiến tôi rất buồn.
M52