(Tổ Quốc) - Tôi biết phải sống sao với "món đồ quý" của mẹ chồng đây...
Trong cái gia đình này, người có tiếng nói nhất chính là mẹ chồng. Bà ấy quả là một mẫu phụ nữ giỏi "nắm thóp", hay để ý, thao túng những người xung quanh. Tôi tự nhận bản thân mình đanh đá song so với mẹ chồng thì vẫn còn phải học hỏi nhiều.
Những năm đầu làm dâu, chính từ sự khắt khe, khó tính của mẹ chồng mà tôi cảm thấy bản thân mình trưởng thành lên nhiều. Tôi lấy chồng năm 24 tuổi, là độ tuổi kết hôn quá trẻ so với các bạn đồng trang lứa. Vì còn nhiều non nớt nên ở thời điểm ấy, tôi biết ơn mẹ chồng hơn là giận dỗi, oán trách.
Tuy nhiên, thời gian rèn luyện cho tôi ngày một bản lĩnh hơn, vậy nên có đôi khi chuyện mẹ chồng nhắc nhở, xét nét trở thành gánh nặng. Lúc tôi sinh đứa con trai đầu lòng năm 26 tuổi thì mẹ chồng mới bớt cái tính săm soi đi một chút. Nhưng sau kỳ ở cữ, bà vẫn chứng nào tật nấy, càm ràm không thôi khiến bản thân tôi cảm thấy mệt mỏi, chán chường.
Thế rồi cú shock năm 27 tuổi khiến cho mọi cảm xúc trở nên trầm trọng hơn. Năm đó chồng tôi đột ngột mất vì lên cơn đau tim. Anh ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ - mới 33 tuổi thôi. Tôi bỗng dưng trở thành người vợ goá chồng. Tới nay cũng được 2 năm sau khi anh mất. Mọi chuyện vẫn cứ bình thường, chỉ là tôi cảm giác mẹ chồng bắt đầu đề phòng hơn chuyện tôi đi bước nữa.
Tháng trước giỗ chồng, mẹ chồng cùng các anh em trong họ có đến nhà tôi ở trên thành phố để cúng bái, ăn uống. Cũng trong buổi giỗ hôm đó, một vài người bạn cũ của tôi cùng có mặt. Hội bạn này có Duy - một chàng trai hơn tôi 2 tuổi nhưng vì thi lại Đại học tới 2 lần nên ngày trước học cùng chung lớp với tôi. Duy thích tôi đã lâu, giờ anh vẫn độc thân chưa lấy vợ. Sở dĩ ngày đó tôi chọn chồng tôi thay vì Duy là bởi Duy chưa có sự nghiệp gì cả, mặc dù nhà cực khá giả.
Lại nói bữa đó, tôi nói chuyện, cười đùa với Duy như hai người bạn thân thiết. Và có lẽ ánh nhìn trìu mến chúng tôi dành cho nhau đã bị bên nhà chồng để ý, đặc biệt là mẹ chồng. Bà ấy mặt cứ bí xị ra, chẳng nói chẳng rằng. Chắc hẳn, mẹ chồng không muốn tôi tái hôn mà phải một mình nuôi con đến già.
Đỉnh điểm nhất của sự phản đối ngầm này là khoảng một tuần trước. Bà ấy lại lên thăm tôi và cháu trai. Lúc tôi vừa đi làm về và đón con thì đã thấy mẹ chồng đứng ngoài cửa. Thấy tôi, mẹ càu nhàu "Mai đánh cho mẹ một cái chìa khoá nhé. Đợi thế này sốt ruột quá!"
Hôm đó mẹ chồng không chỉ lên người không mà còn đem theo một thùng đồ nhỏ. Tôi cũng chẳng biết đó là gì, cứ ngỡ rau củ hoặc đặc sản quê hương. Tôi vừa hỏi thì mẹ chồng nói "Lát mở ra sẽ biết ngay!"
Nào ngờ, lúc khui thùng, thứ bên trong khiến tôi sốc điếng, chảy nước mắt chỉ muốn ngất đi. Toàn là ảnh của chồng tôi...
Chưa kịp định thần lại, mẹ chồng đã lôi từng bức ảnh ra, trong đó cái nào cũng được đóng khung cẩn thận. Sau đó, bà ấy đặt lên từng cái kệ, cái bàn xung quanh nhà, thậm chí nóc tủ lạnh cũng để một cái. Ảnh của chồng tôi, từ hồi anh còn học Đại học, cho tới những tấm chụp cả gia đình, bà ấy đều có và để trong khung. Trong đó có một tấm to nhất là gia đình ba người chúng tôi, mẹ chồng để bên cạnh ti vi ở phòng khách.
Vừa làm hành động ấy, mẹ chồng vừa ca thán "Làm như thế này để khách đến nhà biết ở đây vẫn có "hơi đàn ông". Con là phụ nữ đã có chồng, có con, chỉ là chồng không còn nữa. Như vậy họ mới bớt dòm ngó, tán tỉnh. Con hiểu chưa?"
Quả thực, tôi cảm thấy cực khó chịu. Một người đã khuất, giờ đây trưng ảnh khắp nhà, chỉ cần nhìn qua thôi đã lạnh sống lưng. Ngay cả ảnh cưới của hai vợ chồng, tôi còn phải úp ngược vào trong vì bản thân không muốn nhìn lại những khoảnh khắc hạnh phúc. Chồng tôi mất, đúng là tôi buồn. Nhưng tương lai còn dài rộng phía trước, tôi cũng phải nghĩ cho hạnh phúc cá nhân nữa cơ mà...
Khi mẹ chồng về quê, tôi giấu vội những khung ảnh đó và cất đi. Nhưng chẳng may nếu bà ấy đột ngột tới nhà, hẳn sẽ thất vọng lắm. Thật khó xử quá!
M.B