(Tổ Quốc) - Tôi quyết không bỏ gia vị vào đồ ăn để dằn mặt chồng. Vậy mà một tuần trôi qua, anh vẫn giận hờn không chịu nhượng bộ.
Tôi biết khi đọc những dòng chia sẻ này, sẽ có nhiều người nghĩ tôi đang nói quá mọi chuyện, nhưng đúng là ở trong chăn mới biết chăn có rận mọi người ạ. Ai cũng nói tôi ở nhà chăm con là sướng, vì không phải áp lực chuyện kiếm tiền. Thật tình tôi rất muốn đi làm, chỉ cần có thể kiếm tiền một cách chính đáng, việc gì tôi cũng chấp nhận.
Vợ chồng tôi lấy nhau gần hai năm rồi. Trước đây khi cả hai cùng đi làm, anh khá tôn trọng tôi. Có lẽ lúc ấy, tôi chưa bị phụ thuộc kinh tế nên mọi chuyện vẫn còn dễ thở. Mặc dù vậy, chúng tôi vẫn cãi nhau vì chuyện chi tiêu thường ngày.
Sinh con đầu lòng, tôi háo hức chuẩn bị từng bộ quần áo và những món đồ dù là nhỏ nhất. Vì chồng bận rộn, tôi tự đi mua đồ rồi về nhà bày biện. Thấy tôi mua quần áo cùng nôi, cũi và đồ chơi, chồng khó chịu ra mặt. Lúc đầu anh chỉ càu nhàu vài câu, nhưng khi biết tổng tiền lên đến 12 triệu, anh bắt đầu mất bình tĩnh.
Khi tôi sinh con, chồng lưỡng lự không đăng ký nằm phòng dịch vụ. Thấy con rể đắn đo, mẹ tôi tuyên bố trả toàn bộ viện phí. Đến lúc ấy, chồng tôi mới xin chuyển vợ sang phòng dịch vụ.
Tôi sinh con được hai tháng thì công ty giải thể. Tình hình khó khăn, tôi đành chấp nhận ở nhà bế con, khi nào con cứng cáp sẽ xin việc làm. Khổ nỗi tiền thai sản tôi đã đưa chồng gửi tiết kiệm ngân hàng. Thành ra hai tháng nay, tiền ăn tiêu sinh hoạt đều lấy từ lương chồng tôi.
Đợt này chồng tôi không có dự án bên ngoài, mọi khoản chi phí đều nhìn vào đồng lương ít ỏi. Vì thế, anh bắt tôi thắt chặt chi tiêu bằng đủ mọi cách. Nhà có hai vợ chồng và đứa con 4 tháng, anh bắt tôi mua đồ ăn trong 3 triệu. Tháng vừa rồi tôi thiếu sữa, phải mua thêm sữa ngoài cho con ăn dặm, thế là tiền ăn của cả nhà bị tiêu lạm vào.
Hôm ấy tôi xin thêm tiền, chồng trừng mắt gắt gỏng, nói tôi ném tiền qua cửa sổ, con nhỏ tí đã cho uống sữa ngoài. Giận chồng, tôi không xin tiền của anh nữa. Mấy hôm sau, mẹ chồng tôi khăn gói lên thăm cháu. Bà mang đồ ăn từ quê lên nên tôi không phải đi chợ. Còn gia vị, hết tôi cũng chẳng mua (tôi muốn làm căng chuyện này, dù bản thân vẫn còn một chút tiền dự phòng).
Là người từng trải, mẹ chồng gọi tôi vào hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao mấy bữa nay tôi chẳng bỏ muối vào canh, vợ chồng thì mặt nặng mày nhẹ? Tôi không giấu mà đem mọi chuyện kể hết cho bà. Nghe xong, mẹ chồng tôi làm ầm lên với con trai. Rồi bà khuyên tôi về quê ở một thời gian, vừa đỡ gánh nặng cho chồng, vừa có bà phụ giúp chăm con. Tôi vẫn đang băn khoăn, đúng là bây giờ vẫn ở lại thành phố thì khó sống mà về quê lại sợ cảnh mẹ chồng nàng dâu. Mọi người cho tôi lời khuyên được không ạ?
(Xin giấu tên)
T.T.H.N