(Tổ Quốc) - Hôm ấy, mẹ chồng gọi chúng tôi về và phân chia tài sản. Nhưng cả căn nhà ở phố huyện và mảnh đất trên thành phố bà đều cho cậu út, vợ chồng tôi giận quá đùng đùng bỏ đi.
Mẹ chồng tôi là người phụ nữ giỏi giang. Bố chồng tôi mất sớm, một mình bà tần tảo nuôi 2 người con mà vẫn xây được căn nhà 3 tầng khang trang ngay phố huyện, mua thêm miếng đất ở thành phố và kha khá của ăn của để. Bà làm kinh doanh, bán buôn quần áo và giày dép. Tới giờ có tuổi rồi, không còn nắm được gu của khách nữa bà đổi qua bán tạp hóa. Tuy có chút vất vả nhưng tiền vẫn đẻ ra tiền.
Hồi chúng tôi cưới nhau, mẹ chồng chẳng cho chỉ vàng nào. Người thân và họ hàng nhà tôi bảo bà ki bo, rồi tính toán, tôi mặc kệ cho họ chê trách, thì cũng đúng mà. Bà chỉ có 2 anh con trai chứ nhiêu đâu mà tính toán.
Thế nhưng ít tháng sau, tôi và Việt đề cập chuyện mua chung cư ở Hà Nội, bà lập tức đưa cho cuốn sổ tiết kiệm 600 triệu đồng mà chẳng hề do dự. Bà còn căn dặn: "Mua nhà ngoài ấy thì tính toán cho kĩ, vị trí nào cho phù hợp. Nếu túng thiếu quá thì nhờ mẹ một tiếng, giúp được trong khả năng mẹ sẽ giúp. Các con lớn cả rồi, đừng nhìn sự việc bên ngoài mà đánh giá. Cũng đừng sống phô trương cho thiên hạ thấy. Họ chẳng giúp mình được gì đâu, chỉ nhìn ngó, nhận xét, đánh giá cho sướng mồm thôi".
Trong lúc vui, tôi cũng vâng dạ tỏ ra nghe lời răm rắp. Bà chỉ nhìn 2 chúng tôi, khẽ lắc đầu. Lúc ấy, tôi không hiểu tại sao mẹ chồng lại phản ứng như thế. Nhưng suy nghĩ ấy chỉ gợn lên 1 chút rồi tôi lại hân hoan trong niềm vui được mẹ chồng cho tiền mua chung cư ngay.
Mẹ chồng tôi thuộc mẫu người kiệm lời, mỗi tuần vợ chồng tôi về thăm 1 lần, bà không hỏi han quá nhiều. Chuyện sinh con bà cũng không giục. Bà cũng chẳng có thời gian để soi mói, xét nét con dâu.
Hơn 1 năm sau, tôi mang bầu 3 tháng, bà rất mừng. Lúc ấy em chồng tôi cũng vừa lấy vợ. Dù có thêm em dâu thì tôi cũng chẳng cảm giác gì bởi chúng tôi sống ở Hà Nội, 2 em sống chung với mẹ chồng ở quê. Có đụng chạm gì nhau đâu mà lo phiền.
Tuy nhiên, một cuối tuần nọ, mẹ chồng gọi chúng tôi về quê. Bà bảo bà bị bệnh và không buôn bán nữa. Cửa hàng sẽ sang nhượng cho em trai Việt kinh doanh. Đất đai cũng trao cả cho nó đứng tên.
Vợ chồng tôi im re từ đầu tới cuối, cho rằng đó là việc đương nhiên. Chú ấy sống cùng mẹ, tiếp quản công việc kinh doanh của mẹ thì được căn nhà này là bình thường. Nhưng sau đó, bà lôi sổ đỏ mảnh đất ở thành phố ra và cho luôn chú út thì vợ chồng tôi không giữ nổi bình tĩnh. Việt chở tôi lên Hà Nội ngay tối ấy.
Vì giận mẹ nên Việt cũng không gọi điện, tôi đương nhiên kệ luôn. Em chồng thi thoảng gọi lên nhưng anh tôi không nghe máy. Có lần nó dùng số lạ gọi và nói mẹ đang ốm, Việt vẫn gạt đi cho rằng nó lừa để dụ chúng tôi về quê.
Thế nhưng, chỉ 2 tuần sau, khi tôi đang làm thì chồng bất ngờ điện và bảo: "Em xin nghỉ đi, mẹ ốm nặng rồi".
Suốt dọc đường, Việt trầm ngâm mãi. Anh bảo mẹ vốn bị ung thư nhưng sợ tốn kém nên không chữa. Tiền tiết kiệm với đất có mẹ thà cho các con chứ không chịu bán lấy tiền điều trị.
Tôi nghe thế đã thấy nghẹn ngào. Dường như giận dỗi với bà cũng tan biến. Tuy nhiên, khi vào tới viện, nhìn dáng vẻ xanh xao của bà tôi mới càng hối hận vì hành động thiếu suy nghĩ.
Bà run run móc trong túi ra bức thư, trong đó có nói rõ ở két sắt có 1 sổ đỏ mảnh đất trên Hà Nội và 1 sổ tiết kiệm cho cháu nội 500 triệu. Tôi nghe xong chỉ muốn quỵ xuống, cảm giác ân hận ngập tràn.
Mẹ chồng sau đó thì qua đời, nhưng tôi cũng vì cú sốc đó mà thay đổi rất nhiều. Tôi tôn trọng bà, học cách kiểm soát cảm xúc và nghĩ tích cực hơn về mọi vấn đề.