(Tổ Quốc) - Tôi thấy mình thật tệ, cùng cảnh phụ nữ đi lấy chồng, làm dâu mà lại không thể cảm thông hơn với em…
Tôi và em dâu không thân thiết nhưng cũng không có mâu thuẫn gì. Cơ bản vì ngay khi trở thành người một nhà nhưng chúng tôi chưa từng phải sống chung. Mẹ chồng "tống khứ" mỗi ông con trai sang một căn chung cư, chẳng ai liên quan tới ai. Cuối tuần, chúng tôi sẽ cùng về nhà mẹ chồng tụ tập, nấu nướng, ăn uống rồi ai lại về nhà ấy. Đấy, như thế thì sao mà xích mích cho được?
Hơn nữa, em dâu của tôi cũng thuộc dạng hiền lành và biết điều. Tôi nghĩ, nếu gặp nhau trong trường hợp khác, không phải chị em dâu thế này có khi chúng tôi cũng thân thiết. Nhưng thôi, như hiện tại thì tốt hơn hết chỉ xã giao thôi.
Đang yên đang lành ai ở nhà nấy thì đùng cái, một buổi chiều nọ mẹ chồng và em dâu tôi bấm chuông cửa. Tôi chạy ra mở đã ngạc nhiên rồi, đoán chắc có biến. Thế nhưng khi mẹ chồng ngồi vào sofa và nói chuyện tôi càng thêm sửng sốt. Bà bảo:
- Con cho em ở nhờ mấy hôm, cùng lắm là 1 - 2 tuần thôi. Nhà của Tuấn Lan đang sửa. Ở bên nhà mẹ thì lại không tiện em nó đi làm.
Bà nói thế, tôi còn cớ gì mà từ chối? Chưa kể, nhà tôi cũng đang trống một phòng. Nhưng tôi bực vì mẹ chồng chẳng nói chẳng rằng mà đem người tới như ép buộc vậy, chẳng thèm nói trước 1 lời.
Tôi cũng miễn cưỡng gật đầu, nhưng chỉ ấm ức nói thêm:
- Sửa nhà thì chú thím ấy phải có kế hoạch từ sớm chứ ạ? Chẳng bảo gì trước làm vợ chồng con bị bất ngờ. Mà thế này mình thím ấy qua đây hả mẹ? Còn chú Tuấn thì ở đâu?
- Ừm, nó về bên nhà mẹ. Cả 2 vợ chồng nó về đây sợ bất tiện cho 2 con. Tuấn nó đàn ông, chạy xe máy xa chút không sao - mẹ chồng tôi trả lời mà thoáng chút ngần ngừ. Tôi đoán có chuyện gì đó nhưng vì bực nên chẳng muốn hỏi.
1 tuần em dâu ở cùng cũng rất chăm chỉ. Chuyện cơm nước sáng tối đều chủ động giúp tôi. Nhưng nói gì thì nói, tôi vẫn cảm giác không thoải mái ấy, kiểu đang là không gian riêng tư của 2 vợ chồng bỗng dưng bị phá vỡ.
Cáu kỉnh, khó chịu nên tôi hay thể hiện ra mặt. Thi thoảng, em dâu chẳng làm gì tôi cũng cáu gắt, rồi đồ ăn em nấu tôi hay chê bai ỏng eo. Nhiều khi, tôi còn bóng gió nói với chồng nhưng cố tình để em dâu nghe được.
Vừa hết 2 tuần, tôi nghĩ rằng Lan sẽ trở về, ấy thế mà sáng hôm ấy, tỉnh dậy đã chẳng thấy cô ấy đâu. Chỉ có 1 phong thư ở bàn uống nước, cô ấy cảm ơn vì đã cho ở nhờ và chăm sóc, nói rằng sẽ về quê 1 thời gian.
Tôi hơi ngờ ngợ, gọi cho mẹ chồng thì bà mới hốt hoảng, kể sự tình. Hóa ra vì em chồng tôi ngoại tình, Lan rất sốc và bị sảy thai. Chuyện em dâu mang bầu tôi còn không hay, đương nhiên việc cô ấy bị sảy càng bất ngờ.
Lan muốn ly hôn. Mẹ chồng thuyết phục mãi, cuối cùng cô ấy đồng ý tới nhà tôi sống vài ngày để suy nghĩ thêm. Bà không muốn nói cho tôi biết, vì như thế sẽ mất mặt Tuấn.
Nhưng mẹ chồng bảo, một khi em dâu đã về quê, sợ ông bà thông gia biết thì sẽ lớn chuyện. Mẹ chồng tôi thở dài thườn thượt, rối rít gọi cho em dâu để khuyên nhủ. Tới lúc này tôi mới thấy ân hận. Cùng là cảnh phụ nữ đi lấy chồng với nhau mà chẳng biết cảm thông, lại còn cố tình gây khó dễ. Có lẽ quãng thời gian ở nhờ nhà tôi Lan chỉ thấy buồn bực thêm chứ chẳng vui vẻ chút nào.
m52