(Tổ Quốc) - Khi chứng kiến mẹ của bạn trai cố tình thử thách rồi chê bai, tôi lập tức đáp trả.
Tôi với bạn trai gần như yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Hồi đó 2 đứa làm cùng công ty, rồi quen biết và yêu. Mọi thứ khá thuận lợi, tính cách thì hợp nhưng Quân luôn tìm cách trì hoãn việc giới thiệu tôi với gia đình và công khai lên mạng xã hội. Thậm chí, có 1 khoảng thời gian tôi còn nghi ngờ anh bắt cá hai tay. Thế nên mới phải giấu nhẹm tôi đi.
Song bạn trai thề sống thề chết rằng chung thủy với mình tôi. Rồi mãi anh mới ngậm ngùi tiết lộ lý do: Anh xấu hổ vì bố mẹ.
Qua lời kể của Quân thì bố mẹ thật sự không thương anh. Ngay từ nhỏ, mọi thứ tốt đẹp nhất chỉ dành cho cậu em kém 2 tuổi. Còn anh thì bị coi như con ghẻ. Cơm ăn, áo mặc của Quân hầu hết do ông bà nội lo, chứ bố mẹ hoàn toàn bỏ bê.
Sau này khi Quân học cấp 3, bố mẹ khuyên anh đừng thi đại học. Bởi lẽ, nếu học cao thì sẽ... tốn tiền. Phải nói thêm, nhà anh không hề nghèo. So với ở quê cũng rất khá giả rồi. Nhưng nhờ có ông bà nội kiên quyết bênh vực, Quân mới được thi. Tuy nhiên, bạn trai của tôi không được chu cấp 1 đồng. Anh phải tự đi làm thêm trang trải chi phí. Trong khi đó, cậu em trai ở nhà cấp 3 đã được mua cho chiếc xe máy SH đắt đỏ, rồi quần áo giày dép nọ kia.
Quân nghèn nghẹn, bảo tôi: "Anh chẳng biết mình có phải con ruột của họ không nữa? Tại sao bao năm qua bố mẹ lại phân biệt đối xử như thế? Họ không chăm sóc, nuôi nấng anh. Khi anh đi học đại học cũng tự trang trải, nhưng tới lúc anh kiếm được tiền thì họ bắt chu cấp ngược. Lương anh thấp họ chê bai. Lương anh cao thì họ nói ăn may.
Anh thật sự rất buồn về gia đình. Anh ghét họ, thậm chí có lúc còn căm hận họ. Song anh không thể bỏ mặc họ. Dù gì cũng là máu mủ ruột rà. Họ đã sinh ra anh mà.
Tuy nhiên, gia đình vẫn là là điều khiến anh tự ti nhất. Anh sợ em sẽ bỏ anh khi biết rõ sự tình."
Đó là lần đầu tiên tôi nghe bạn trai chia sẻ về gia đình. Tôi không ngờ anh lại bị đối xử như vậy. Tuy nhiên, nghe xong tôi chỉ càng thêm thương Quân. Làm sao tôi có thể bỏ rơi 1 người đã kém may mắn và thiếu thốn tình cảm như anh được chứ?
Sau khi tiết lộ tất tần tật những góc khuất về gia đình, Quân cũng quyết định sẽ đưa tôi về ra mắt. Dẫu sao chúng tôi cũng yêu nhau hơn 2 năm trời, và gia đình tôi còn giục cưới rồi.
Đó là một ngày cuối tuần... Bạn trai chở tôi về quê ra mắt, tiện ăn đám giỗ của bà nội anh. (Ông bà là người thương anh nhất, song đã mất vì tuổi cao khi Quân đang học đại học. Mỗi năm dù bận thế nào anh cũng vẫn tranh thủ về ra thăm mộ ông bà).
Hôm ấy, bố mẹ Quân cũng làm 3 mâm cỗ. Đám giỗ tổ chức nhỏ, chỉ dành cho con cháu trong đại gia đình. Tôi về cũng lăng xăng phụ giúp, được cái các anh chị khác cũng khá thân thiện. Duy mẹ của bạn trai là người khó chịu nhất.
Là dâu trưởng song bà mặt lạnh tanh, không niềm nở, cười đùa với bất cứ ai. Thậm chí, mẹ của bạn trai còn đứng kè kè ngay khu nấu để giám sát xem mọi người nấu nướng thế nào. Ai cho nhiều mì chính, muối là bị nhắc ngay. Ai rửa rau vặn đầy chậu nước hay quên tắt vòi thì ăn đủ... Bà cực kì tiết kiệm!!!
Tới buổi trưa, sau khi ăn uống gần xong, mẹ Quân gọi tôi xuống bếp bổ hoa quả. Bà lôi từ trong tủ lạnh ra 1 túi có khoảng 5-6 quả cam. Đáng nói, riêng người lớn đã có tới 2 chục người, thêm vài đứa trẻ con lít nhít nữa... Tôi phải hỏi lại, chỉ bổ bằng này đúng không. Bà ấy khẳng định chắc nịch bằng đó là đủ.
Bí quá, tôi đành phải bổ mỗi quả làm 8 làm 10, rồi xếp vào đĩa. Tôi không dám lột vỏ vì sợ trông càng ít, bôi bác quá mức.
Nhưng khi xong nhiệm vụ, tôi đặt các đĩa cam vào mâm và bê lên thì bị bà ấy chê thậm tệ. Mẹ của bạn trai bĩu môi, rồi bảo:
- Ai cắt rốn cho cháu mà ki bo, bủn xỉn thế? Miếng cam bé tí bé teo ăn 1 miếng thì hết...
Tôi tức lộn ruột. Lại thêm ấn tượng xấu vì bà ấy đã đối xử với Quân chẳng ra gì, tôi không buồn giữ thể diện giúp. Và tôi cố tình nói oang oang lên để cả mấy chú đang uống rượu cũng nghe thấy:
- Bác đưa cháu có 5 quả cam, mà cả nhà mình mấy chục người thế này... Không biết ai ăn ai đừng ạ? Chẳng còn cách nào khác, cháu đành bổ làm 8, làm 10 mong mỗi người đủ 1 miếng là giỏi lắm rồi đấy ạ.
Mấy bác gái ở bên đó cũng bênh vực. Có lẽ ai cũng biết thừa người ki bo, bủn xỉn ở đây là mẹ của Quân. Lúc này, bà ấy giận lắm nhưng chẳng thể làm gì được. Quân thì hơi ái ngại, xong tôi cho rằng phải dứt khoát và phũ phàng thì bà ấy mới không đòi hỏi quá nhiều ở chúng tôi được.
M52