Nhà chồng tôi có hai anh em trai. Ngày bố chồng còn sống, ông đã cắt nửa mảnh đất cho anh cả xây nhà. Còn vợ chồng tôi là con út, bố mẹ muốn sống cùng sau này có chỗ dựa về già.
Tôi biết bố chia đất như thế là vợ chồng tôi chịu rất nhiều thiệt thòi nhưng tôi im lặng để cho gia đình yên ổn. Không muốn vì chút đất đai mà tình cảm anh em rạn nứt.
Trong khi chị dâu được sống riêng thoải mái làm những việc chị ấy thích, không phải chịu sức ép của bố mẹ chồng. Còn tôi phải nhìn thái độ của bố mẹ chồng mà sống.
Sau khi bố chồng mất, mẹ yếu hẳn và mắc nhiều chứng bệnh, thường xuyên phải đi bệnh viện. Vợ chồng tôi luôn ở bên cạnh túc trực, còn anh chị cả luôn lấy công việc bận rộn để né tránh phục vụ mẹ.
2 tháng trước, chồng tôi bị đột quỵ, anh không thể đi làm được nữa. Một mình tôi kiếm tiền lo cho cả gia đình. Tôi quay cuồng với công việc, chồng con và mẹ chồng nữa. Còn vợ chồng anh cả thì thoải mái đi chơi, tụ tập bạn bè như không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm qua, mẹ chồng muốn được đi bệnh viện khám bệnh. Bây giờ cả nhà trông cậy vào một mình tôi đi làm, tôi không thể nghỉ thoải mái như lúc trước được. Tôi bảo mẹ sang nhờ vợ chồng anh trai đưa đi viện, thế nhưng bà bảo rất sợ hai người đó.
Ngay buổi tối, tôi gọi anh chị sang để nói những khó khăn mà gia đình mình đang gặp phải. Tôi bảo 2 năm nay đã chăm sóc mẹ, bây giờ đến lượt anh chị đảm nhận. Thế nhưng cả hai người đều phản đối gay gắt.
Chị dâu nói: "Đây là nhà của mẹ, không ai có quyền đuổi mẹ ra khỏi nhà". Câu nói của chị dâu làm tôi tối tăm mặt mũi lại. Tôi bảo không phải đuổi mẹ ra khỏi nhà mà là bây giờ tôi phải đi làm, chồng không thể lo được cho mẹ, anh chị phải chung tay chăm sóc mẹ. Không thể đẩy hết trách nhiệm cho vợ chồng chúng tôi được.
Chồng tôi bây giờ bị méo miệng, nói không thành lời, những câu nói của tôi không có trọng lượng. Tôi đã khóc cầu xin anh chị hãy chăm sóc mẹ nhưng hai người phớt lờ bỏ ra về. Tôi không biết phải nói thế nào để anh chị chịu đón mẹ về nuôi nữa?
(trantram...@gmail.com)
N.Dung