(Tổ Quốc) - "Nay anh mệt lắm, anh không ăn cơm đâu'' - Hôm nào đi làm về, chồng cũng nói câu đó rồi đi lên phòng. Tôi cảm thấy thương anh nhưng thật không ngờ mình bị lừa.
Vợ chồng tôi lấy nhau được 7 năm và có 2 đứa con. Thời gian đầu của hôn nhân, chúng tôi vất vả lắm. Bởi 2 đứa đều là sinh viên mới ra trường, hoàn cảnh gia đình 2 bên cũng không khá giả. Cho đến 3 năm trở lại đây, công việc của chồng tôi ổn định hơn. Lúc đó, cuộc sống gia đình mới được cải thiện. Hiện tại, mỗi tháng chồng đi làm kiếm được 40 triệu. Còn tôi thì ít hơn nhiều, chỉ hơn 10 triệu mà thôi!
Kiếm được nhiều tiền nhưng cũng đồng nghĩa với việc chồng phải làm nhiều hơn. Khoảng 2 tháng trở lại đây, chồng tôi mắc bệnh biếng ăn. Hầu như hôm nào đi làm về, anh cũng không ăn cơm tối. Chồng chỉ nói lý do rất qua loa, đó là ''anh mệt'', sau đó lên thẳng phòng ngủ. Có những hôm, anh ngồi xuống ăn cơm cùng với tôi, nhưng chỉ ăn gảy đũa chọn vài miếng thịt, miếng rau ngon rồi lại đứng lên.
Thấy chồng như vậy tôi rất lo lắng. Tôi liên tục đổi món, nấu nhiều đồ ăn anh thích nhưng chồng vẫn không đụng đến. Thậm chí, sợ anh đổ bệnh, tôi còn mua cả thực phẩm chức năng hỗ trợ và giục anh đến bệnh viện khám... Thế nhưng anh lại nổi giận và nói rằng tôi điên rồ rồi!
Cứ nghĩ anh làm nhiều việc quá đâm stress, chán ăn, tôi quyết định xin nghỉ làm 1 hôm để đến công ty thăm chồng. Buổi trưa hôm đó, tôi ghé qua chợ mua hải sản và nhiều đồ ăn khác anh thích để về nấu. Xong xuôi, tôi bỏ vào cặp lồng và xách lên công ty của chồng.
Hôm ấy anh báo tăng ca, phải 9 giờ tối mới về. Tôi nghĩ việc mình mang cơm lên là phù hợp. Tôi không báo trước cho anh, vì muốn tạo 1 niềm vui bất ngờ.
Lúc tôi đến công ty của chồng đã gần 5 giờ chiều, lác đác một vài nhân viên đứng dậy ra về. Một số người nhận ra tôi (vì trước kia tôi cũng làm ở đây) nên gọi lại để hỏi thăm. Họ chỉ cho tôi chỗ làm việc của chồng. Vì anh mới được thăng chức giám đốc nên vị trí thay đổi. Giờ anh có phòng riêng, nằm gần cuối hành lang.
Tôi mon men theo chỉ dẫn của mọi người, cuối cùng cũng tìm thấy nơi chồng làm việc. Tuy nhiên tôi gõ cửa 1 lúc lâu, không thấy ai đáp lời. Khoảng 10 phút sau, chồng mới ra mở cửa với biểu cảm không vui.
Anh giải thích rằng đang mải làm việc, không để ý có người gõ cửa. Tuy nhiên, tôi lại ngửi thấy mùi thức ăn phảng phất trong phòng. Tôi hỏi anh đã gọi đồ ăn tối để lấy sức tăng ca chưa, thì chồng nói rằng chưa, và liên tục đuổi tôi về. Anh còn nổi giận nói: "Thôi em về đi, mang cơm làm gì. Rách việc thế. Tý anh về anh ăn. Anh có mượn em mang cơm lên đây đâu. Tự nhiên mua việc vào người à? Về đi cho anh còn làm việc".
Bị chồng xua đuổi như vậy, tôi có hơi phật ý. Dù sao tôi cũng có ý tốt muốn đến xem anh làm việc thế nào. Tôi đang định đứng lên bỏ về thì bất ngờ thấy tấm rèm lớn ở cửa sổ phập phồng như có người ẩn nấp đằng sau. Thế là tôi lao đến kéo rèm thật mạnh. Vì tôi hành động bất ngờ nên chồng không kịp ngăn lại.
Và mọi chuyện đã rõ. Anh tòm tem với 1 nữ nhân viên công ty. Cô này ngày nào cũng nấu cơm cho anh ăn. Nếu không, cả hai sẽ ra ngoài hẹn hò và ăn tối, rồi anh nói dối tăng ca. Như hôm đó cũng vậy, thật ra anh không phải làm thêm. Trước lúc vào đây, tôi có hỏi thăm 1 vài đồng nghiệp cũ, họ nói rằng công việc dạo này không có gì bận mải đến mức phải tăng ca. Và họ còn cảnh báo tôi nên để ý đến chồng. Quả nhiên, sự thực nằm sau tấm rèm.
Chồng thừa nhận với tôi đã qua lại với cô này được 1 thời gian. Anh nói rằng thấy tôi suốt ngày bận bịu công việc, con cái, nên anh chán và muốn ''đổi gió''. Anh còn trắng trợn nói rằng, chỉ qua lại chứ không có ý lâu dài với cô ả kia. Tôi thật thất vọng về anh. 1 người tôi hết lòng tin tưởng và quan tâm, nhưng anh lại âm thầm phản bội tôi.
Từ hôm đó đến nay tôi luôn có suy nghĩ rằng sẽ ly hôn, dù 2 nhà biết chuyện và đã khuyên tôi nên nghĩ kỹ, chồng cũng xuống nước xin lỗi tôi và mong muốn được tha thứ...
Hướng Dương HT