(Tổ Quốc) - Cứ đến nửa đêm, tôi lại bị tỉnh giấc vì nóng quá. Muốn ngủ lại cũng khó, phải trằn trọc mất 1 hồi lâu...
Mấy tuần nay chồng tôi đi công tác, chỉ có tôi và mẹ chồng ở nhà. Cứ 9 giờ tối là mẹ chồng đã đi ngủ rồi. Còn tôi thì vẫn lọ mọ làm việc đến 12 giờ đêm. Chính vì vậy, tôi và mẹ chồng ngủ riêng phòng. Bởi tôi sợ làm ảnh hưởng đến sinh hoạt của bà.
2 hôm đầu chồng đi công tác, tôi ngủ ngon lắm. Phần vì ngủ muộn, phần vì cũng mệt mỏi sau 1 ngày làm việc căng thẳng. Nhưng sang ngày thứ 3, đang ngủ ngon thì tôi bị tỉnh giấc. Bởi trong phòng nóng quá. Trời ơi, mùa hè vào ban đêm vẫn 34-36 độ, ngột ngạt thế này mà bị mất điện ngay lúc giữa đêm. Ai mà ngủ nổi? Lúc tôi tỉnh giấc, người đã nhễ nhại mồ hôi rồi.
Tôi nằm im nghe ngóng xem hàng xóm, hay mẹ chồng tôi có động tĩnh gì không? Thì tất cả đều im lìm. Nóng quá không chịu được, tôi buộc phải vùng dậy, ra mở cửa sổ để gió lùa vào phòng. Nhưng cây cối 4 bề đều đứng im, chẳng có 1 tý gió nào cả. Chỉ có hơi nóng là ập vào. Nhiệt độ trong phòng tăng lên nhanh chóng. Thế là cả đêm đó tôi mất ngủ...
Sáng hôm sau, tôi hỏi mẹ chồng đêm qua có bị tỉnh giấc vì cắt điện lúc nửa đêm không? Mẹ chồng lắc đầu, bà nói không biết gì hết.
Thế rồi những ngày sau cũng như vậy. Cứ nửa đêm là bị mất điện. Thành ra, hơn 1 tuần nay tôi chẳng có bữa nào ngủ ngon vì không chịu được nóng. Cảm thấy bực dọc trong người, tôi còn định tháng này không trả tiền điện. Tự nhiên tôi cảm thấy thương những gia đình có con nhỏ. Đêm nào cũng nóng nực thế này thì bọn trẻ chịu đựng làm sao được? Cả mẹ chồng tôi nữa, bà vốn khó ngủ. Chắc sợ con dâu lo lắng nên mới không dám kêu. Tuy nhiên, tôi thấy lạ là, cả xóm chẳng ai phàn nàn gì cả. Chỉ có tôi là khó chịu thôi.
Thế rồi hôm kia nhà tôi lại bị mất điện. Nhưng lần này tôi không ở trong phòng nữa, mà mở cửa, phi ra ngoài xem xung quanh thế nào. Phần vì cũng muốn xuống tầng 1 nằm cho mát. Vừa lao ra, tôi bắt gặp mẹ chồng đang ở trước phòng ngủ của vợ chồng tôi. Chẳng phải bà đang ở tầng 2 sao? (vợ chồng tôi ở tầng 3). Sao lại lên trên đây làm gì?
Tôi mới hỏi mẹ chồng sao lại ở đây, thì bà ấp úng: "À mẹ đi vệ sinh thôi, không có chuyện gì, con ngủ đi". Nhưng lời nói của mẹ chồng không che đậy được sự thật tôi đã nhìn thấy. Mẹ chồng đang đi chân đất. Nếu đi vệ sinh ở tầng tôi thì chân phải ướt chứ? Tôi cũng không nghe thấy tiếng nước ở bồn cầu. Mặt khác, tôi nhìn thấy ánh đèn lờ mờ ở phòng của bà. Điều đó có nghĩa là chỉ tầng tôi bị ngắt điện thôi!
- Mẹ, mẹ nói thẳng đi, sao lại ngắt điện ở tầng của con?
- Ơ chị này, tôi có ngắt điện đâu...
- Vậy tại sao chỉ riêng tầng con mất điện, còn phòng của mẹ điện vẫn sáng trưng kia?
Mẹ chồng tôi lúng túng 1 lúc. Bà nhìn xuống dưới, biết không thể giấu giếm được nữa, mẹ chồng đổi giọng:
- Ừ đấy, tôi ngắt cầu giao đấy thì sao? Con trai tôi giờ này vẫn đang ở công trường, nằm lều tạm bợ, nóng nực, làm gì có được sướng như chị. Còn chị thì sao? Có biết thương chồng không? Bật điều hòa từ lúc về đến tận sáng hôm sau. Tiền điện thì chị có trả không? Hay lại là con trai tôi? Tôi chưa thấy ai làm vợ mà vô cảm như chị, chỉ biết sướng bản thân mình mà không biết người khác...
Nghe mẹ chồng nói mà tôi muốn tăng xông. Hóa ra, mấy tuần nay tôi mất ngủ là do mẹ chồng cố ý hành hạ. Bực quá, ngay sáng hôm sau tôi gọi cho chồng về phân xử. Tôi hết chịu nổi mẹ chồng quái tính như vậy rồi. Tuy nhiên anh ấy lại nói: "Anh đi vắng, em liệu mà cư xử với mẹ chứ. Cái gì cũng gọi anh, anh có 3 đầu 6 tay đâu mà xử lý được? Phận làm con thì phải biết nhịn bố mẹ. Dù họ có sai thế nào...".
Nghe xong mà ức, là mẹ chồng gây sự với tôi trước chứ có phải tôi đâu? Tôi cũng đi làm vất vả tối ngày mà. Họ làm như kiểu tôi ăn bám vậy?
Hướng Dương HT