(Tổ Quốc) - Sau chuyến công tác 1 tuần trở về, tôi cảm thấy nhà cửa có chút khang khác. Lúc mở tủ lạnh, tôi thấy có cả nước có ga. Chuyện này rất lạ. Tôi liền hỏi chồng anh lại gắt gỏng, trả lời như quát vào mặt vợ: "Anh không biết".
Trong đám bạn, tôi là đứa viên mãn nhất. Duyên dáng, giỏi giang, giàu có. Lấy chồng thì chọn được anh bảnh bao, gia cảnh cũng không tệ. Ngay sau kết hôn, tôi và Việt đã dọn tới căn cư tôi tậu từ hơn năm trước. Cuộc sống vợ chồng son ngập tràn màu hồng.
Tuy nhiên, được khoảng hơn 1 năm thì chúng tôi trục trặc. Do chồng muốn tôi sớm ổn định để sinh con. Vì anh bảo tôi cũng đã ngót nghét đầu 3 rồi. (Thực ra công việc tôi rất ổn. Có điều hay phải đi công tác. Và chồng muốn tôi thử 1 vị trí khác hoặc công ty khác để có thời gian cho gia đình hơn).
Còn tôi thì thuyết phục anh rằng cho tôi thêm 1-2 năm nữa. Khi đó tôi sẽ sinh liền tù tì 2 nhóc trong 3 năm luôn cho vui cửa vui nhà. Sau đó cỡ vài năm sau nữa, các con lớn hơn nếu vẫn muốn thì sinh tiếp. Tôi thuyết phục anh rằng cơ hội phát triển sự nghiệp không tới nhiều lần trong đời. Sợ mai này tôi sinh đẻ xong thì chẳng được như giờ. Tranh thủ làm khi còn có thể...
Đương nhiên, tôi đủ khéo léo để vừa thuyết phục chồng bằng lý lẽ, vừa ngọt ngào nịnh bợ anh. Và cuối cùng, sau nhiều buổi nói chuyện nghiêm túc có, đùa vui có, Việt cũng miễn cưỡng đồng ý. Anh có vẻ cũng xuôi xuôi, cho vợ lăn lộn thương trường thêm 1 năm nữa rồi mới sinh con. Suốt 3 tháng nay, tôi chưa bị chồng kêu ca về chuyện đi công tác nhiều hay giữ sức đi rồi sinh con.
Thế nhưng, chuyện gần đây nhất xảy ra khiến tôi rất đau lòng và suy nghĩ rất nhiều. Lần đó, tôi có buổi training nhân viên nên phải bay vào Sài Gòn công tác cỡ 10 ngày. Nhưng cũng nhớ chồng, tôi cố gắng hoàn thành công việc chỉ trong 7 ngày.
Vừa muốn tạo bất ngờ cho chồng, vừa muốn thử xem cuộc sống của anh khi vợ vắng nhà, tôi âm thầm đặt vé về mà không hề báo gì. Tới nhà, mọi thứ sạch như li như lau. Thật sự không phải tôi về nhà Việt mới dọn như tôi nghĩ. Mà hóa ra, thiếu vắng tôi anh vẫn giữ nếp sống cẩn thận, sạch sẽ.
Tôi kéo va li vào nhà, cứ cảm giác có gì đó khác khác. Lọ hoa trên bàn ăn tươi roi rói, lại cả bình ly ở bàn uống nước. Chồng tôi cẩn thận thì đúng, nhưng không lãng mạn tới mức mua hoa về tự thưởng thế này chứ?
Trên bàn ăn trong bếp có mấy món chế sẵn, có vẻ chồng tôi làm 1 lần rồi ăn cả ngày. Tôi không biết miêu tả chính xác, nhưng tôi cảm giác căn nhà mình mới không về 7 ngày mà khác lạ quá đỗi. Từng thứ nhỏ nhất cứ thay đổi... Rất khó nói.
Hoang mang và ngạc nhiên một hồi, tôi tạm gạt những suy nghĩ tiêu cực đi. Rồi tôi mở tủ lạnh, càng bất ngờ hơn vì trong đó có cả lốc nước có ga. Việt sống khá lành mạnh, anh chỉ uống nước lọc. Nước ngọt anh còn cực hạn chế, nước có ga ư? Không đời nào!
Bản thân tôi cũng không bao giờ sử dụng, trừ khi đi ăn nướng ngoài hàng. Thế nên tôi chẳng mua về bao giờ. Vậy sao lại có???
Tôi mệt quá nên tạm gác lại hết những nghi vấn đó, đi về phòng nằm. Tối, Việt trở về và thấy tôi, anh giật mình. Khác với mong đợi của tôi, anh chẳng có gì là vui vẻ. Việt cố cười nhưng anh cứ hỏi đi hỏi lại tôi sao về sớm, rồi sao về không báo. Linh cảm của người phụ nữ mách bảo tôi có điều chẳng lành.
Song, tận khi tôi hỏi về sự xuất hiện của lon nước có ga trong tủ lạnh, chồng mới cáu. Anh như kiểu không kiềm chế được cảm xúc, bỗng gắt gỏng: "Sao anh biết được".
Nhưng nhìn sang vẻ mặt sửng sốt của tôi, Việt dịu giọng: "À, chắc của cô giúp việc đó. Anh không rõ. Anh không dùng".
"Giúp việc theo giờ mà anh. Ai sẵn tiền lại mua cả lốc thế nếu gia chủ không nhờ vả? Họ cũng đâu chắc mình còn tới đâu lâu dài để chuẩn bị đồ nhét ở tủ lạnh vậy?" - tôi vặn vẹo. Tới đây, Việt im re. Anh lại chống chế bằng lý do chắc mẹ mua. Vì tự dưng thấy nên anh cũng không biết thật. Rồi vì tôi hỏi kiểu nghi ngờ nên anh mới không nghĩ ra... Sự bối rối của Việt khiến tôi nghi ngờ mới đúng.
Và sau đó tôi cũng tạm gác lại mọi chuyện để ăn bữa cơm với chồng. Nhưng 2 ngày sau, tôi nghĩ ra sẽ nhờ Ban quản lý toàn nhà check camera với lý do bị mất đồ. Và dù tôi đã đoán sẽ có người vào, nhưng tôi không bao giờ ngờ được đó là em sinh viên thực tập chỗ chồng tôi. Cô ta ít nhất tới vào 2 ngày trước đó, tay xách nách mang đủ thứ đồ. Ả còn có cả mật khẩu nhà tôi nữa, như thế mà Việt dám nói không có gì?
Tôi trở về nhà mà lòng đau như cắt. Lúc này, tôi giơ màn hình điện thoại lên, Việt nhìn thấy thì cứng họng. Anh ú ớ không nói nên lời. Mãi sau, anh mới quỳ xuống xin lỗi, lạy lục mong tôi tha. Anh bảo do tôi quá để tâm tới công việc khiến anh không cảm thấy hạnh phúc như 1 gia đình thực thụ. Anh đưa cô ta về nhà vì nghĩ rằng đây là nơi an toàn nhất...
Tôi nghe xong mà lòng càng thêm quặn thắt. Tôi chỉ muốn ly hôn, song Việt bảo lý do khiến anh ngoại tình là do tôi chưa đủ tốt, chưa đủ quan tâm. Có đúng tôi là người vợ tệ tới mức như vậy không?
M52