(Tổ Quốc) - Tôi cố gắng giữ bình tĩnh trong giây phút đó. Nhưng những suy nghĩ vẫn quẩn quanh trong đầu tôi, rốt cuộc đứa bé kia là ai?
Chào mọi người, tôi là Nhật Anh, năm nay 30 tuổi. Những bạn cùng tuổi tôi đã lập gia đình, có vợ con và ổn định cuộc sống. Nhưng sang đến năm nay, tôi vẫn một mình, chưa có người yêu, công việc cũng rất tạm bợ.
Thật ra trước đây tôi đã từng trải qua một vài mối tình. Người con gái nào cũng để lại trong tôi nhiều ấn tượng. Chỉ là 7 năm nay, tôi vẫn luôn giữ hình bóng của mối tình đầu. Em khiến tôi cảm thấy day dứt, nhớ nhung và tội lỗi.
Chúng tôi yêu nhau từ khi còn học đại học. Tất nhiên khi đến với nhau, tôi và em đã có những tiến triển tình cảm như bao cặp đôi khác. Nhưng sự cố đã xảy ra, em có thai và điều đó nằm ngoài kế hoạch của chúng tôi.
Là sinh viên năm cuối, chưa có công việc, tất cả mọi thứ đều phụ thuộc vào tiền trợ cấp của bố mẹ, tôi đã chọn một cách hèn nhát đó là thuyết phục em phá thai. Chúng tôi đã cãi nhau rất nhiều, em không chấp nhận lời đề nghị ấy. Và sau đó cũng chính em là người nói lời chia tay.
Khi đi làm và có được mức thu nhập khá, tôi đã nhiều lần tìm người yêu cũ với hy vọng có trách nhiệm với con nếu năm ấy em giữ lại đứa bé. Nhưng người bạn nào cũng nói em đã không còn liên lạc với ai nữa. Thời gian sau, tôi cố gắng quên em bằng cách quen những cô gái khác. Nhưng nói thật không một ai mang lại cho tôi cảm giác hạnh phúc như mối tình đầu ấy.
Cuối năm vừa rồi, tôi vào Nam lập nghiệp. Ở môi trường mới, tôi may mắn được tiếp xúc với những người đồng nghiệp khá hòa đồng. Đặc biệt sếp của tôi rất tâm lý và tốt với nhân viên. Hôm vừa rồi anh mời tôi về nhà ăn cơm vì thấy tôi suốt ngày ăn quán và không ở gần người thân.
Tôi vui vẻ nhận lời, ngờ đâu khi đến nhà sếp, lúc vợ anh bước ra chào cũng là lúc tôi nhói tim. Đó là người yêu cũ của tôi. Chưa hết, một lúc sau thì con trai anh chạy ra. Thằng bé khoảng 6, 7 tuổi. Có điều khi nhìn thằng bé, tôi có cảm giác quen thuộc một cách kỳ lạ.
Nhân lúc sếp đi vệ sinh, tôi rướn người sang chỗ vợ anh định hỏi về đứa bé. Nào ngờ em đoán được ý và chặn họng: "Đừng tưởng bở, nó không liên quan gì đến anh". Mặc dù nói vậy nhưng tôi vẫn rất lấn cấn trong lòng. Chỉ sợ bây giờ em đang hạnh phúc, tôi cố tình tìm đến sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống riêng. Nhưng nếu đó là con của tôi thì tôi cần được biết để có trách nhiệm với thằng bé. Mọi người có thể giúp tôi, cho tôi một lời khuyên lúc này được không?
(nhat.anh4...@gmail.com)
T.Trinh