(Tổ Quốc) - Ai mà nghĩ được ngày mai chúng tôi sẽ cùng nhau ra tòa chứ...
Tôi và chồng từng có quãng thời gian yêu nhau 10 năm trước khi chính thức là vợ chồng. Tình yêu từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường đẹp lắm, ngây thơ và vụng dại nhưng đáng nhớ vô cùng. Từng ấy năm bên nhau, trải qua đủ mọi thăng trầm cuộc sống, tôi với anh chưa lúc nào vơi cạn tình yêu dành cho nhau.
Nhưng cũng từng ấy năm chuyện tình của tôi và anh không được mẹ chồng chấp nhận. Tôi chỉ biết bà chê tôi đen, béo, gia đình nghèo hèn. Có lẽ tính bà cố chấp, một khi ghét là ghét đến cùng. Hơn nữa thấy chúng tôi càng gắn bó khăng khít bà lại càng "ngứa mắt" tôi.
Sau chuỗi ngày thuyết phục bà không thành, chồng hạ quyết tâm cưới tôi mà không cần sự cho phép của mẹ anh. Chúng tôi chỉ đăng kí kết hôn, làm vài mâm tiệc mời bạn bè thân thiết đến dự. Gia đình 2 bên chẳng ai có mặt, nhà anh không đến thì nhà tôi đến làm gì cho thêm xót xa. Mẹ tôi khóc thương con gái nhưng ý tôi đã quyết.
7 năm qua đi rồi, tôi và anh đã có 2 đứa con xinh xắn. Vợ chồng tôi có thể coi như hạnh phúc song niềm vui của chúng tôi không vẹn toàn. Vì mẹ anh vẫn chưa tha thứ cho anh, không chấp nhận con dâu lẫn cháu nội. Thi thoảng anh có về bên nhà thăm bố mẹ, bố chồng đôi lúc cũng đến chơi với chúng tôi. Ba mẹ con tôi chưa 1 lần được xuất hiện ở nhà chồng.
Tháng trước, bố chồng đến, gọi anh ra nói chuyện rất lâu. Hóa ra mẹ chồng tôi dạo này đau ốm liên miên. Sức khỏe bà ngày một kém đi. Bà cho anh về nhà nhưng phải ly hôn vợ. Khi nghe đến đó tôi biết mẹ chồng đối với tôi đã là nỗi hận thù. Bà oán hận tôi cướp mất con trai bà, khiến anh chấp nhận cả bị từ mặt để cưới tôi.
Suy cho cùng, anh chỉ có một người mẹ mà thôi. Tôi với anh thức trắng nhiều đêm, cõi lòng nặng trĩu. Cuối cùng anh nói chúng tôi cứ ly hôn đi, anh sẽ về nhà kề cận bên mẹ. Không sống chung nhà nữa chứ tình cảm của anh vẫn không thay đổi. Tôi hiểu, chúng tôi đã chẳng còn lựa chọn nào khác.
Đêm trước ngày nộp đơn ra tòa để anh dọn đồ về nhà, chúng tôi cố nén mọi cảm xúc trong lòng, tỏ ra thản nhiên như không. Cơm nước và dạy con học xong, anh ân cần pha 2 ly ca cao nóng cho lũ trẻ rồi dỗ chúng đi ngủ. Sau đó anh trở ra, cầm cây đàn ghi-ta vừa đàn vừa hát tặng tôi một bản tình ca, như khi xưa lúc yêu nhau anh vẫn thường làm. Ai mà nghĩ được ngày mai chúng tôi sẽ cùng nhau ra tòa chứ...
Hiện giờ chồng tôi đã chuyển về nhà sống. Anh vẫn liên lạc hỏi thăm mấy mẹ con và gửi tiền cho tôi nuôi con đều đặn. Do sợ mẹ anh nghĩ ngợi, anh không đến gặp chúng tôi nhiều được. Tôi quặn thắt cả cõi lòng khi nghĩ, nhỡ mẹ anh bắt anh lấy vợ mới theo ý bà thì sao? Đến mức này rồi liệu còn con đường nào cho bà chấp nhận tôi nữa không?
(hoamuongbien...@gmail.com)
P.G.G