Chồng tôi mới mất 2 năm sau một vụ tai nạn giao thông. Thời gian đó tôi sốc và bàng hoàng đến nỗi liên tục ngất xỉu trong những ngày tổ chức tang lễ cho anh. Thậm chí, tôi còn đang mang thai, kiếp đời nghiệt ngã như giáng thẳng xuống người phụ nữ, thử hỏi ai mà không đau cho nổi... Cũng may mắn là tôi còn giữ được con, để rồi vài tháng sau sinh hạ được bé trai bụ bẫm kháu khỉnh. Thôi thì coi như chồng còn tặng tôi một món quà ở chốn nhân gian này.
Đến nay, sau 2 năm, tôi thấy nỗi đau cũng nguôi ngoai phần nào. Bản thân tôi cũng vực dậy rất nhanh, cố gắng sống lạc quan. Bởi lẽ mình không nên ôm nỗi sầu bi quá lâu vì trước mắt còn là tương lai, là con cái cần dạy dỗ chăm sóc. Vả lại, nói gì thì nói, tôi mới 28 tuổi, hi vọng sau này con đường tình duyên vẫn còn rộng mở. Người ngoài nhìn vào chẳng ai nghĩ tôi là góa phụ và còn có con trai nữa.
Sau khi chồng tôi mất, tôi vẫn giữ mối quan hệ rất tốt với gia đình nhà chồng. Vừa là bởi tình nghĩa nhiều năm qua, vừa là vì tôi sống rất tử tế, chu đáo. Họ không làm gì ảnh hưởng tới mình thì việc gì phải sinh sự, phải ghét? Bố mẹ đẻ tôi mua cho một căn nhà chung cư mới, tôi cũng thoải mái mời mọi người trong họ nhà chồng đến tân gia, ở lại vài ngày. Ngoài ra, tôi còn nghĩ nếu mình đối xử tốt với mẹ chồng và các anh chị em như vậy thì sau này tôi làm gì, họ cũng tôn trọng. Ai dè rào cản lớn nhất lại đến từ mẹ chồng.
Để nói về mẹ chồng thì bà ấy là một mẫu phụ nữ không đanh đá, dữ dội, cũng chẳng hiền lành nhu mì mà cực kỳ thâm sâu trong từng hành động, cử chỉ. Khi bố chồng mất, mẹ chồng thay ông ấy nắm toàn bộ quản lý trong nhà. Chồng quá cố của tôi cũng rất yêu quý mẹ, nhiều lúc tôi còn tự hỏi giữa vợ và bà ấy thì anh đặt ai cao hơn.
Đợt con trai bà mất, mẹ chồng cũng rất đau buồn, sau đó luôn bên cạnh chăm sóc tôi để cố giữ đứa bé an toàn khỏe mạnh. Mẹ chồng thường khen con trai tôi giống bố, chính tôi cũng phải công nhận điều đó. Những lần bà bế cháu, thi thoảng tôi còn nghe được mấy lời kiểu "Cháu tôi ngủ ngoan, đừng tủi thân vì mồ côi bố, có bà ở đây rồi, sau này mẹ sẽ đi lấy chồng...". Tôi không thoải mái lắm với những câu ru kiểu vậy, nó giống như thể việc tôi đi bước nữa là sai trái, vô lương tâm. Tôi muốn con tôi hiểu rằng, dù mẹ có làm gì thì bé vẫn là người được yêu thương nhất. Điều đó mới thực sự quan trọng.
Khoảng hai tuần trước, cơ quan tôi tăng thêm việc để đảm bảo KPI của nhóm nên tôi cũng hơi bận bịu, tôi đành phải đánh tiếng cho mẹ chồng lên thành phố chăm cháu hộ. Thực ra tôi nhờ bố mẹ đẻ cũng được, nhưng hai ông bà còn bận chăm cháu nội sơ sinh nữa, con tôi thì cũng 2 tuổi rồi nên nhường ưu tiên.
Bình thường mẹ chồng giúp tôi chăm cháu còn đến đêm thì tôi sẽ ngủ với con trong phòng riêng, bà ấy thì ngủ phòng bên cạnh. Nhưng có một đêm, mẹ chồng bước vào phòng ngủ trong khi tôi đang say giấc. Bà ấy bế con tôi lên làm cho cả tôi và thằng bé đều giật mình. Con tôi khóc thét, tôi nhanh tay bật điện lên thì thấy mẹ chồng cũng đang giàn giụa nước mắt. Tôi thốt lên bàng hoàng "Mẹ làm sao thế ạ, có chuyện gì à?"
Bà ấy thốt lên một câu rùng rợn: "Con đừng bắt cháu mẹ đi, mẹ không chịu nổi".
Lúc này tôi khá bực mình, vừa vì bản thân bị phá giấc, vừa vì mẹ chồng nói ra những lời cực kỳ oái oăm. Tôi đôi co với mẹ chồng một lúc, hóa ra bà ấy chỉ sợ con dâu sau này đi bước nữa và cắt đứt liên hệ của cháu với gia đình đằng ấy. Bao năm qua tôi sống như thế nào, chả nhẽ mẹ chồng còn không hiểu hay sao. Tôi hiện tại đang rất sợ mẹ chồng hành xử thái quá rồi nhỡ đâu làm ảnh hưởng tới con trai tôi lẫn tương lai tôi sau này. Liệu tôi có nên nói chuyện với anh chị em đằng nhà nội để tất cả tìm ra giải pháp không. Và rồi cả những lần mẹ chồng lên thành phố sau này nữa, ôi thật là mệt mỏi...
M.B