(Tổ Quốc) - Phận làm dâu thấp cổ bé họng nên tôi đành ngậm ngùi ăn cơm với rau muống luộc...
Tôi lấy chồng nhưng không hề được hưởng cuộc sống sung sướng như bạn bè đồng trang lứa. Cứ nhìn những đứa ngày xưa mình từng chơi cùng thì tôi lại cảm thấy tủi thân. Ai nấy lấy được chồng giàu, chồng chiều, kể cả điều kiện không khá giả thì cũng biết phấn đấu làm ăn thay đổi cuộc sống. Riêng chỉ có tôi là lúc nào cũng cảm thấy sự bí bách, khó thở trong chính cuộc hôn nhân.
Ngày xưa, tôi yêu chồng được khoảng gần 2 năm nhưng mãi anh chẳng đả động chuyện cưới xin. Có về nhà anh ra mắt bố mẹ vài lần mà tôi nhìn thấy ngay sự không hài lòng trong cách cư xử của bác gái. Chồng tôi không phải kiểu đàn ông quyết đoán, anh đã từng có rất nhiều giai đoạn lưỡng lự, cả hai đứa suýt phải chia tay nhau nhưng vì chút tình yêu còn sót lại nên tôi mới nghĩ ra một cách. Đó chính là có em bé với anh để ép gia đình. Nhưng ngờ đâu, mẹ chồng khi đó vẫn kiên quyết không chấp nhận tôi là con dâu.
Phải tới khi bố tôi - một người rất dữ dằn đứng ra để nói chuyện với gia đình bên kia thì họ mới phải đồng ý trong sự bất đắc dĩ. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ là cuối cùng vợ chồng đã được về với nhau, lại thêm con cái nữa, chúng tôi sẽ xây dựng một tổ ấm hạnh phúc. Còn người ngoài dù có nói gì cũng mặc kệ. Song tôi lại sai lầm rồi. Tôi đã dồn mẹ chồng vào chân tường để hai chúng tôi được lấy nhau. Và giờ là lúc bà ấy trả đũa, bức ép con dâu.
Tôi sinh con trai, phần lớn đều là mẹ đẻ chăm sóc. Mang tiếng là cháu trai của bà nội mà mẹ chồng tôi còn chưa bao giờ thay hộ một cái bỉm. Thôi thì con tôi, tôi phải có trách nhiệm chứ không muốn mẹ chồng động tay vào để rồi mai mốt kể công.
Chồng tôi sau khi lấy vợ thì sinh ra lười biếng, chuyển việc liên tục, thu nhập không ổn định. Anh ấy hay phải xin tiền mẹ chồng chứ tôi nào dám đả động chuyện này. Bên nhà ngoại tôi thì nghèo khó nên không thể nhờ vả được gì. Tiền bỉm sữa, nuôi con là tôi nhờ vào chiếc máy khâu của mình.
Mẹ chồng rất ghét con dâu, tôi xin khẳng định sự thật phũ phàng này. Bà còn hay so sánh tôi với người yêu cũ của chồng. Cô ấy là một người có sự nghiệp đàng hoàng, gia đình còn giàu có nên rất được lòng mẹ chồng. Thi thoảng trong những lúc cãi nhau, tôi nghe loáng thoáng mẹ chồng trách móc con trai hồ đồ, không biết tìm đúng đối tượng mà yêu, lại đi đâm đầu vào một người phụ nữ như tôi. Khi ấy tôi chỉ biết ôm con thở dài, bé chính là nguồn động lực lớn lao duy nhất mà tôi có thể bám víu.
Mới ngày hôm qua thôi, mẹ chồng tôi đã nói những lời như dội thẳng gáo nước lạnh vào con dâu. Bà ấy từ sáng sớm thứ bảy đã mang cả thùng hải sản sang cho chồng - đây cũng là món khoái khẩu của anh. Có tôm, có chả mực, có ghẹ... mẹ chồng bảo tôi đem hấp tất cả chuẩn bị cho bữa trưa.
Tôi cũng chưa kịp hỏi nguồn gốc của chỗ hải sản này là từ đâu mà chỉ nghĩ là mẹ chồng muốn bồi bổ cho con trai thôi. Nào ngờ, khi ngồi vào mâm, bà đã nói những lời cay nghiệt:
"Hải sản tươi ngon này là của người yêu cũ thằng H. đem tặng đấy. Mát lòng mát dạ thế chứ lại, đâu như ai đó chỉ biết ngồi xó nhà".
Chưa kịp phản ứng gì thêm, mẹ chồng nói tiếp: "Con dâu thi thoảng phải bồi bổ cho chồng đấy nhé, con trai tôi suốt ngày phải đi làm vất vả kiếm tiền nuôi cả nhà".
Tôi uất nghẹn tới mức không thèm động vào một loại đồ hải sản nào mà chỉ ăn cơm với rau muống luộc kèm chút ruốc. Khi chồng hỏi thì tôi bảo mình dạo này bị dị ứng với hải sản. Mọi người thử xem tôi có quá đáng với mẹ chồng không mà bà ấy lúc nào cũng chì chiết con dâu đến vậy? Tôi cũng có lòng tự trọng riêng, suốt bao năm qua không dám ngẩng cao đầu chỉ vì mẹ chồng quá dữ. Nếu vì tôi bước chân vào căn nhà này mà phải sống khổ sở vậy thì thà là ly hôn, tôi một mình nuôi con thì hơn... Tôi mệt mỏi quá, chỉ muốn tâm sự để trút bỏ nỗi niềm...
M.B